ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 2050

Bất kể chuyện gì liên quan đến anh ấy, là Lý Lan Hoa không thể nào qua loa được, dù chỉ là một vết sẹo.

Lý Lan Hoa tiêm cho anh ta một ống thuốc tê.

Rút ống tiêm ra, Thẩm Quân Sơn cũng vừa đúng lúc gọi được thầy Trương Bình về.

Trương Bình năm nay đã quá ngũ tuần, nhưng trái với hình ảnh những người đàn ông luống tuổi bụng phệ béo ụt it, dáng người ông ấy khà là săn chắc. Ông ấy đeo mắt kính, từ tốn bước đến, thấy mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi cũng không nề hà, lập tức đeo găng tay cao su chỉ dùng một lần tiến hành khâu vết thương lại.

Khâu xong, Lý Lan Hoa tiến lên thực hiện khâu băng bó cực kỳ chuẩn chỉnh.

Trương Bình đứng bên cạnh hài lòng nhìn, tấm tắc khen ngợi cô ấy, sau đấy yên tâm xoay người đi, tiếp tục bận bịu.

Buộc chắc vải xô xong, Lý Lan Hoa để mâm nhỏ đựng dụng cụ sang một bên: “Được rồi! Chú nhớ mỗi ngày phải †ìm người đổi thuốc và băng gạc. Nhớ cẩn thận kẻo vết thương bị nứt ra, lúc hoạt động thì hành động đừng quá lớn và mạnh, và nhất là tuyệt đối không để ngâm nước, nếu không sẽ rất dễ bị nhiễm trùng đấy!”

ị Trân Văn Sáng gật đầu.

Người lính đứng cạnh ân cần hỏi han: “Bác sĩ, chân đội trưởng Trần của chúng tôi ổn cả chứ ạ?”

“Yên tâm đi, không sao hết!”

Lý Lan Hoa mỉm cười, ra hiệu cho một anh lính đi lấy thuốc giảm sốt ở chiếc hộp đăng kia.

Ánh nhìn Trần Văn Sáng chuyển từ phía vết thương sang khuôn mặt cô ấy: “Cháu ăn cơm chưa?”

“Cháu ăn rồi!”

Lý Lan Hoa gật đầu.

Trần Văn Sáng im lặng một khoảng: “Chỗ ở được sắp xếp xong xuôi rồi à?”

Lý Lan Hoa lại gật đầu lần nữa: “Vâng, lầu vải đã được dựng tốt rồi.

Cháu ở cùng với hai đàn chị nữa”

“I2 Giọng Trần Văn Sáng trầm xuống.

Lý Lan Hoa đứng dậy khỏi ghế: “Chú nhỏ, chú về được rồi!”

Cô ấy lùi về sau một bước, kéo ra khoảng cách, vẻ mặt cũng rất hời hợt.

Dường như sau lần gặp lại ấy, từ đầu đến cuối vẻ mặt của cô ấy cũng vân luôn tỏ vẻ kính trọng, hệt như lời cô ấy từng nói, xem anh ta như bậc cha chú, sẽ không dây dưa thêm một phút nào nữa.

Trong suốt quá trình vừa nấy, từ đầu đến cuối cô ấy đều buông lơi hàng mị, dáng vẻ hoàn toàn là một bác sĩ tận tâm xử lý vết thương cho bệnh nhân.

Nghe thấy cô ấy lại luôn một mực lễ độ gọi mình là “chú nhở”, đôi mắt đen của Trần Văn Sáng lại càng sâu thăm thẳm, anh ngồi dậy, rời khỏi giường bệnh, nhờ cấp dưới vừa lấy thuốc đỡ mình rời đi.

Đêm khuya, ánh trăng cuối cùng cũng thoát khỏi tâng tầng lớp lớp hàng mây, lộ ra từng tia sáng dát bạc chiếu SOI.

Chẳng qua khu vực thiên tai không giống với những nơi khác, chúng toát ra cái vẻ thê lương, tiêu điều, nhất là trong những khu lánh nạn, đôi lúc còn lờ mờ nghe được tiếng khóc, những đứa trẻ vốn chưa hiểu sự đời, từ sau sự kiện khiến người thân chúng mất đi này cũng dần trưởng thành hơn.

Rất nhiều người đã được nghỉ ngơi, và cũng còn rất nhiều người tiếp tục bận rộn.

Bình luận

Truyện đang đọc