ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 914

Mặc dù ông ấy biết rằng đây là do mối quan hệ của Lam Ngọc Anh, ông ấy cũng rất ngạc nhiên về cách cô thuyết phục ông già rất khó tính này nhưng khi trực tiếp nghe kế lại chuyện đó, ông ấy vẫn không khỏi cảm thấy sốc!

“Không sai, lúc đó tôi cũng rất kinh ngạc, không ngờ cô gái nhỏ này lại có dũng khí như vậy!” Chú Lê cười nói, bây giờ nghĩ đến trận đua ngựa ngày đó bản thân còn cảm thấy sợ hãi.

“Thật không ngờ!” Hoàng Kiến Phong bất giác lấm bẩm ‘Sau khi lão Lý ném cần câu xuống, ông ta liếc sang nói: “chú tịch Phong, con trai ông có mắt nhìn người tốt hơn ông đấy!”

“Ông Lê đang nói đến việc gỉ?” Hoàng Kiến Phong nghỉ ngờ hỏi.

“Ông đừng coi thường cô gái nhỏ họ Lam này” Chú Lê nhướng đôi mày hoa râm nói, không thèm che giấu tâm tình.

“Tôi đâu thể tìm được cô gái tốt như vậy chứ, tôi nói cho ông hay, cô bé này tôi rất thích!”

Ngay lập tức ông ta chuyến hướng sang Lam Ngọc Anh, sau khi đặt thêm mồi câu vào lưỡi câu cá, ông nói với cô: Cô bé từng nói với tôi chủ tịch Phong luôn không cho phép cô bước chân vào nhà họ Hoàng, phải không? Chuyện này đang cản trở mọi thứ, hai người đều có ý định ra nước ngoài định cư. Những gì tôi nói trong bệnh viện ngày hôm đó không phải là cảm tính, tôi nghĩ cháu có thể cân nhắc thêm việc làm cháu dâu tôi nữat”

“A…Lam Ngọc Anh xấu hố. Mặc dù chú Lê nói đúng, là do Hoàng Kiến Phong chen vào chuyện này nhưng cô văn có cảm giác mình đang nói xấu sau lưng người khác, cảm giác áy náy bỗng nhiên khiến cô không dám ngẩng đầu lên nhìn.

“Cháu muốn đi tè…” Bánh bao nhỏ đột nhiên cau mày nói.

Lam Ngọc Anh đang khó xử liền lấy cớ này nhân cơ hội chuồn khỏi đây: “A, cháu xin phép đưa Đậu Đậu đi vệ sinh trước ạ!”

“Cô Ngọc Anh, đế tôi đi với cô.” Lê Văn Nam lập tức đứng dậy đi theo.

Ngọc Anh xua tay trong vô vọng:”Thực sự không cần…

“Không sao!” Lê Văn Nam nói xong liền theo sát đằng sau Hoàng Kiến Phong không mấy để ý đến cháu trai của chú Lê, nhưng có thể thấy ở mức độ nào đó anh ta đối với Lam Ngọc Anh rất để ý, không khỏi nhíu mày.

Chú Lê bên cạnh không có ý định khiêm tốn nên thẳng thản chỉ ra: “Cháu trai tôi tài năng không kém gì con cháu nhà họ Hoàng đúng không? Cháu trai tôi hiện tại vẫn còn độc thân, nhưng nó đã nói cho tôi biết những suy nghĩ của nó về cô bé này và dù sao hai đứa nó cũng còn trẻ. Tuổi cũng tương đương, hai đứa cũng hợp nhau”

“Hahal” Hoàng Kiến Phong cười cứng ngắc.

Chú Lê không có ý định dễ dàng kết thúc chủ đề này: “Chủ tịch Phong, ông không muốn cô bề làm con dâu nhà họ Hoàng của ông, nhưng người khác sẽ không nghĩ như vậy. Thiên hạ khó lường, có thể một ngày nào đó cô bé này sẽ thật sự trở thành con dâu của tôi thì sao?

Hoàng Kiến Phong đã quên trước đây ông ấy bất đồng với Lam Ngọc Anh như thế nào, ông ấy chỉ cảm thấy cây bắp cải vốn được trồng trong ruộng của con trai ông giờ bị con lợn đột nhiên xông vào phá hoại, ông ấy không thể không thắt dây an toàn, bèn nhanh chóng trả lời: “Tôi e là không nhất thiết!”

“Cũng không hẳn” Chú Lê lắc đầu.

Hoàng Kiến Phong nghẹn ngào, quay mặt nhìn bóng người còn chưa đi xa, ánh mắt rơi vào bóng dáng nhỏ bé do Lam Ngọc Anh ôm, lập tức nâng tính thần lên: “Họ có một đứa con trai rồi!”

“Ông xem, cháu trai Đậu Đậu của tôi đó. Bọn họ đã sinh ra thãng bé” Hoàng Kiến Phong chỉ vào bánh bao nhỏ vẻ mặt có chút tự hào nói.

Chú Lý nghe xong cũng nhìn theo nhưng nét mặt vẫn không thay đổi, suýt chút nữa bật cười rồi mới nói: “Không sao đâu! Văn Nam du học mấy năm trước, tiếp thu tất nhiều văn hóa phương Tây nên rất cởi mở trong chuyện này”

Hoàng Kiến Phong cũng không có gì để phản bác lại nữa.

Khi Lam Ngọc Anh cùng với bánh bao nhỏ quay trở lại thì Lê Văn Nam đã câu được một con cá trong xô, đế bên cạnh Hoàng Kiến Phong. Nhưng vì lý do nào đó sắc mặt của anh ta lại không được tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc