ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1237

“Bác sĩ Phong Sinh vừa làm xong một cuộc giải phẫu hơn bốn tiếng, đến ngay cả nước cũng còn chưa kịp uống đâu, thì bị bọn họ chặn ở ngay cửa phòng giải phẫu, bắt anh ấy chịu trach nhiệm đối với cái chết của ông lão kia, cái này thì còn phải chịu trách nhiệm thế nào, người chết cũng đã sớm đẩy lên nhà xác rồi!”

Từ trong thang máy đi ra, ở xa xa, quả nhiên thấy cuối hành lang bên đấy tụ tập không ít người Tiếng ồn ào náo nhiệt, còn có cả những tiếng khóc kinh thiên động địa.

Trương Tiểu Du nhíu mày, cách đám người chen chúc ở đó, cô ấy liếc mắt thì vẫn thấy được Trần Phong Sinh đang bị vây quanh ở giữa, anh ấy một bộ quần áo giải phẫu, mũ cũng còn chưa có tháo ra, dựa vào vách tường thẳng tắp đứng đấy, bởi vì là khẽ cúi đầu, cho nên không thấy rõ biểu cảm của anh.

Bảo an đã và đang duy trì trật tự, vẫn như trước ngăn cản không nổi khí thế hung hãng của đám người nhà bệnh nhân, chỉ vào anh ấy lớn tiếng trách cứ.

Bên cạnh tiểu hộ sĩ tức giận bất bình nói “Cô Trần, tôi nói cho cô nghe, những người chính là cố tình gây sự, hai đứa con cái nhà này chính là loại người lười biếng, ngay cả công việc đàng hoàng bọn họ cũng không có, đế ý tới người chết là vì ông ấy về hưu tiền lương cao! Trước đó ở trong phòng bệnh không thấy bọn họ đến tận hiếu chút nào, tất cả đều là y tá chúng tôi chăm sóc, hiện tại lại chạy tới đây đòi thêm thì đây là đạo lý gì?”

Không riêng gì cô ta, Trương Tiểu Du cũng vô cùng oán giận.

Xa xa, cô ấy nhìn thấy Trần Phong Sinh môi mỏng đang mím thật chặt, từ đầu đến cuối trầm mặc, ẩn nhẫn và không hề tức giận, chỉ là anh ẩy buông lỏng tay xuôi bên người, khấu trang đã gần như sắp bị bóp nát, nẫm chặt các đốt ngón tay như trắng bệch.

Nếu như anh ấy chỉ là cậu chủ Trần, như vậy anh ấy hoàn toàn có thể lấy bạo chế bạo, nhưng hiện tại anh ấy là bác sĩ, trên người phải gánh vác trách nhiệm.

Trương Tiểu Du xiết chặt ngón tay, có thể cảm nhận được phần nào tâm trạng giờ phút này của anh ấy.

Bỗng dưng, trong đám người đột nhiên có người đàn ông vọt ra, tiến lên túm lấy cổ áo của Trần Phong Sinh: “Cha tôi ở bệnh viện của các người lâu như vậy, làm sao đến khi tính mạng rơi vào tay anh thì nói không có là không có?

Anh nói cho rõ cho tôi!”

Trương Tiểu Du sau khi thấy vậy, cơ hồ không cần suy nghĩ chút nào co cảng chạy về phía trước.

“Này, anh làm gì vậy!”

Trực tiếp nhào tới cản giữa hai người, Trương Tiểu Du cân răng nghiến lợi hô to.

Từ đầu đến cuối Trần Phong Sinh vẫn không nói một câu nào, khi nhìn thấy cô ấy chạy đến sau đó nhíu lông mày trầm giọng: “Tại sao em lại chạy tới đây!”

Trương Tiểu Du há mồm vừa định nói với anh ấy câu muốn về nhà, khóe mắt liếc qua bên cạnh chợt nhìn thấy một người đàn ông trong gia đình kia giơ tay cao lên thành nắm đấm, mắt thấy sắp rơi vào trên mặt của Trần Phong Sinh trên mặt, cô ấy không chứt nghĩ ngợi mà ngăn cản ở phía trước.

Một quyền kia vô cùng mạnh mẽ, rắn chắc đập thẳng vào bên phải xương gò má của cô ấy.

Trương Tiểu Du kêu lên, chỉ cảm thấy nửa bên mặt không còn cảm giác gì, trong lỗ tai như phát ra tiếng ông ông “Anh đánh người kiểu gì đấy!” Ở sau lưng cô ấy có một tiểu hộ sĩ chạy vào, thấy thế lập tức thì quát lên: “Cô Trần, cô không có việc gì chứ?”

Trương Tiếu Du lắc đầu, nói không có việc gì là giả, đau làm cho cô ấy lúc này run rẩy không nói nổi một lời nào. Chỉ hơi khẽ động, cả khóe miệng cũng đều bị đau theo.

Trần Phong Sinh đấy cô ấy vào trong ngực bảo vệ, dùng một cái tay khác chỉ vào đối phương, cặp mắt đào hoa đây âm tàn của anh ấy đồng thời nói to như ở giữa núi: “Anh lại động vào cô ấy một chút nữa thử xem?”

“Làm sao? Anh còn muốn tiếp tục ra tay ử, tốt, anh đến đây đi!” Người nhà bệnh nhân tựa hồ đang chờ anh ấy nổi giận, muốn đem mọi chuyện khuấy động càng lớn hơn.

Trương Tiểu Du thấy thế, vội vàng túm lấy tay của Trần Phong Sinh, cả người của anh ấy đều lộ ra khí thế đáng sợ, giữa lông mày âm tàn giống như lúc nào cũng có thể vung lên nảm đấm, khớp xương vang lên tiếng kêu răng rắc.

Bình luận

Truyện đang đọc