ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1310

Trương Tiểu Du mặt đỏ tới mang tai mà che miệng.

Không nghĩ tới lại bị anh ấy tập kích như vậy, mấy đốt cố đều hoảng, còn may mà không có bị người khác phát hiện, nhưng nhìn độ cong của đôi môi mỏng và ý cười bên trong cặp mắt đào hoa của anh ấy, nhìn qua có vẻ tâm trạng của anh ấy rất tốt Cũng chỉ vì một câu nói tùy tiện này?

Cơm tối diễn ra trong bầu không khí náo nhiệt, trên mặt mỗi người đều tràn đầy ý cười, sự cẩn trọng trong lần mới mới gặp cũng không có, ngay cả Trương Tiểu Du cũng có chút hoảng hốt, giống như anh ấy là một phần tử bên trong thuộc về cái nhà này, không cảm thấy anh ấy xuất hiện đột ngột chút nào.

Khi ngồi xuống, người cô đột nhiên đứng dậy đến phòng bếp, lúc trở lại thì trong tay có bưng một cái bánh sinh nhật, rồi đặt ở chính giữa bàn tròn.

Phần hộp đóng gói ở phía ngoài được mở ra, phía trên bày đầy hoa quả tươi mới, ở giữa cảm cái chữ “Sinh nhật vui vẻ” bảng sô cô la trắng và cái nhãn hiệu nho nhỏ, xinh đẹp đến mức khiến người ta không muốn ăn mất.

Sau khi Trương Tiểu Du thấy không khỏi kinh ngạc mà lên tiếng: “Hôm nay à sinh nhật ai vậy, chồng của cô không phải đã qua rồi sao, của cô với Linh chắc là cuối năm nhỉ?”

“Chị à, chị ngốc à, hôm nay là sinh nhật của chị đấy!” Chu Thị Linh thấp giọng nói.

“Sinh nhật của chị?” Trương Tiếu Du sửng sốt.

Lấy điện thoại ra mà xem lịch, hôm nay cũng đúng là sinh nhật của cô ấy, cô ấy căn bản không nhớ tới!

“Con xem đứa trẻ này, đúng là ngốc hả, sinh nhật của mình cũng quên mất!”

Người cô cười nói: “Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, gần nhất lại đi làm lại, đè ép thật nhiều cuộc sống, cô cũng cho bận bịu mà suýt quên, may mắn Phong Sinh gọi điện thoại tới, nói hôm nay là sinh nhật con, còn có cái bánh ga tô này cũng là cháu ấy bảo trong tiệm đưa tới!”

Trương Tiểu Du ngạc nhiên mà nhìn về phía Trần Phong Sinh.

Anh ấy đang đứng dậy từ trên ghế, đi đến cửa phòng khách tắt đèn.

Chu Thị Linh cầm cái bật lửa đang vội thúc giục cô ấy: “Chị ơi, em cầm nến cho chị tồi, tranh thủ thời gian cầu nguyên đi “Được!” Trương Tiếu Du nuốt nước miếng một cái.

Cháp tay trước ngực, rất chân thành mà đặt ở ngực, nhảm mắt lại chăm chú cầu nguyện.

Thật ra nguyện vọng hàng năm của cô ấy đều không khác nhau là mấy, vì bố mẹ mất sớm, cô ấy chỉ hi vọng người nhà và bạn bè bên cạnh, đều có thể khỏe mạnh và vui vẻ cả một đời.

Hơn mười giây sau, Trương Tiểu Du mở mắt một lần nữa.

Trong ánh nến chập chờn, cặp mắt đảo hoa của Trần Phong Sinh bên cạnh nhìn nhìn thẳng cô ấy, ngũ quan anh tuấn rõ ràng hiện trong ngọn lửa, cứ như thế, vội vàng mà không kịp chuẩn bị chạm vào cánh cửa lòng của cô ấy.

Như thế, vội vàng không kịp chuẩn bị đụng vào nàng cánh cửa lòng Hô hấp chậm lại, cô ấy nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh ấy đang nói: “Bà Trần, sinh nhật vui vẻ”

Hai bàn tay ở dưới của Trương Tiểu Du lặng yên đan chéo, nghe được tiếng tìm mình đập thỉnh thịch một cách rõ rằng.

Trong bữa tiệc lần này ngược lại không uống rượu, chủ yếu là vì người cô phải uống thuốc tiêu viêm, đều là uống đồ uống, Trương Tiểu Du giúp đỡ thu dọn bát đũa đến trong phòng bếpcô đi vào nói với cô ấy vài câu: “Phong Sinh vừa mới nói với di, đêm nay hai người các con đi khách sạn ở, cô đồng ý rồi!”

“A… Úc!” Trương Tiểu Du run lên, gật đầu.

Không rõ vì sao Trần Phong Sinh lại nói như thế này, chẳng lẽ là cảm thấy ngủ trên giường của cô ấy sẽ không thoải mái? Đồng thời cũng cảm thấy ngoài ý muốn khi người cô đồng ý, như kịch bản bình thường mà nói,người cô hẳn là phải cực lực hi vọng Trần Phong Sinh ở lại mới đúng!

Người cô chần chừ một lúc, một bên gật đầu một bên hắng giọng một cái nói: “Khục, đi ra ngoài ở cũng được, khỏi đánh thức chú dậy!”

Trương Tiểu Du suýt chút nữa cần phải đầu lưỡi Cả khuôn mặt đỏ bừng, cô ấy hận không thể đem cái đầu vùi vào trong cái khe, đơn giản là không muốn sống nữa!

Bình luận

Truyện đang đọc