ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ



Cả người Lam Ngọc Anh cứng đờ, ngồi trên lưng ngựa, lại thật sự không dám động đậy nữa.

Cô nằm thật chặt yên ngựa, không ngừng liếm đôi môi tự nhiên khô khốc: “Cưỡi như vậy không thoải mái lắm..." "Tôi thấy rất thoải mái." Hoàng Trường Minh đưa ra quan điểm khác hẳn.

"…." Lam Ngọc Anh cần môi.

"Cô có muốn đi nhanh hơn không?" Cánh tay Hoàng Trường Minh nghiêng về trước, nằm lấy dây cương, mỗi lần kéo dây cương đều cố ý ghé sát mặt ở bên tại của cô, thổi ra hơi nóng chui sâu vào trong ốc tại cô.

"..." Lam Ngọc Anh nuốt nước bọt.

Rõ ràng là giữa ban ngày ban mặt, hai người cưỡi ngựa rất bình thường, nhưng nghe lời anh nói lại ái muội như vậy.

Thật giống như lúc hai người ở trên giường trước đây.

Lam Ngọc Anh không ngừng hít sâu, cảm giác đầu cũng dần dần thiếu oxy.

Cô thậm chí bắt đầu sơ lát nữa mình sẽ bị thiếu ô xy dẫn đến lập tức ngã xuống
Bỗng nhiên, Hoàng Trường Minh nói bên tại cô: “Dựa sát vào tôi!" "Không.." Lam Ngọc Anh nhíu mày.

Cô vừa nói ra một lời từ chối, Hoàng Trường Minh lại đột nhiên nâng cổ tay lên, roi ngựa vung lên trên không trung, hai chân kẹp chặt lấy bụng ngựa, đồng thời trầm tĩnh kêu lên: “Giá!"
Con ngựa chở hai người lập tức lại lao nhanh.

Ngựa chạy như điên cả đoạn đường, Lam Ngọc Anh sợ ngã xuống, đành phải chủ động dựa về phía sau, còn giơ tay lên nắm lấy cánh tay anh.

Hoàng Trường Minh ôm cô vào trong lòng, hưởng thụ vòng tay của cô, trong đôi mắt sâu thẳm thoát hiện ý cười vì đạt được mục đích.


Lam Ngọc Anh từ khiếp sợ ban đầu cũng dần dần hưởng thụ cảm giác sung sướng khi thúc ngựa lao nhanh.

Chẳng trách trên thảo nguyên có nhiều người thích cuộc sống trên lưng ngựa như vậy, đây là một niềm vui không có cách nào sánh được.

Gió thổi tới trước mặt, từng tế bào trên cơ thể dường như cũng đang nhún nhảy, đầu óc và hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Bất giác, trời đã tối dần.

Hoàng Trường Minh cưỡi con ngựa trở lại chỗ ban đầu, từ trên lưng ngựa xoay người xuống trước, có nhân viên công tác đã chạy tới, dắt ngựa.

Lam Ngọc Anh cũng đỡ yên ngựa, chuẩn bị xuống ngựa, nào ngờ anh vẫn đứng ở đó, giơ hai tay ra.

Cô liếc nhìn nhân viên bên cạnh, nói: “Tôi có thể tự...!
Hoàng Trường Minh không hề rời đi mà bước thẳng tới, cứng rắn ôm cô từ trên lưng ngựa xuống.

Khi hai chân chạm đất, trên mặt Lam Ngọc Anh đã ửng đỏ.

"Thế nào, vui vẻ chứ?" Hoàng Trường Minh nhưởng mày hỏi.

"Ừ." Lam Ngọc Anh gật đầu, nói rất thật lòng: “Rất vui vẻ, Hoàng Trường Minh, cảm ơn!" Cô vốn mang tâm trạng bất chấp mọi giá để đi theo, không ngờ lợi ích mà anh muốn chỉ là hai người cùng cưỡi ngựa cả ngày.

Hoàng Trường Minh nghe cô nói vậy, trên gương mặt hiện ra vẻ đắc ý, chẳng qua không bao lâu, lại nghe cô nói một câu làm người ta rất mất hứng: “Sớm biết vậy thì dẫn Bánh Bao đi cùng là tốt rồi! Chắc chắn thằng bé sẽ cao hứng tới phát rồ mất!" ".." Khóe miệng Hoàng Trường Minh giật giật.

Thấy anh đưa mũ cưỡi ngựa và roi ngựa cho nhân viên, Lam Ngọc Anh nói một câu: “Tôi muốn tới phòng rửa tay!" "Ừ, vậy tôi chờ cô ở cửa ra." Hoàng Trường Minh nhếch môi, giơ tay chỉ "Biết rồi." Lam Ngọc Anh gật đầu.

Phòng vệ sinh ở tòa nhà bên cạnh trường đua, giải quyết xong vấn đề sinh lý.

Lúc cô cúi đầu chỉnh lại vạt áo, chợt thấy trong buồng vệ sinh bên cạnh dường như có người lần lượt đi ra, chắc là nhân viên công tác ở đây, còn có tiếng nói chuyện truyền tới rõ ràng.

"Hôm nay không phải là ngày cuối tuần à? Sao việc kinh doanh của trường đua ngựa lại vắng vẻ vậy?" "Cô thì biết cái gì!" Một người khác trả lời: “Đâu phải là kinh doanh của trường đua ngựa vắng vẻ.

Có một ngài bao hết cả trường đua, không có người nào, chỉ có ngài ấy và bạn gái cưỡi ngựa, hẹn hò ở trong thôi!" "Thật không vậy? Có tiền là tùy hứng như vậy à!" "Điều này còn có thể giả được sao? Đôi tình nhân kia vừa rời đi đấy.

Hơn nữa tôi còn tận mắt nhìn thấy ngài ấy bể bạn gái của mình xuống ngựa! Ôi, khỏi phải nói có bao nhiều hạnh phúc.

Nếu là tôi, quả thật đã cao hứng tới mức choáng váng rồi!"
Lam Ngọc Anh giơ tay, khẽ sờ lên gương mặt nóng hừng hực.

Cưỡi ngựa hẹn hò.

Không biết đôi tình nhân mà nhân viên kia nhắc tới có phải là bọn họ không?
Chẳng trách, bọn họ ở trong trường đua ngựa gần một ngày, trong đó trừ bọn họ và nhân viên công tác ra, lại không thấy được ai khác.

Chờ hai nhân viên kia đi xa, Lam Ngọc Anh mới lề mề đi từ bên trong ra.


Trong gương trên gương mặt quả nhiên có hai ráng đỏ.

Từ phía xa, cô lại nhìn thấy Hoàng Trường Minh người có tiền tùy hứng đáng đứng dựa vào cửa ra, trong tay cầm theo chai nước khoảng.

Khi cô đi tới trước mặt, anh nhét luôn vào trong tay cô.

Lam Ngọc Anh nhận lấy, phát hiện nắp chai đã được vặn ra.

Thật ra, trước đây trong lúc ở chung, cô đã biết, cho dù anh trầm mặc ít nói nhưng vẫn luôn là người rất cẩn thận.

Lam Ngọc Anh đưa lên bên miệng uống vài hớp, lúc vừa định vặn nắp lại thì Hoàng Trường Minh liền cầm lấy, sau đó ngửa cổ lại uống ừng ực hơn nửa chai, ném vào trong thùng rác bên cạnh.

Tim cô đập nhanh hơn vài nhịp, vì hai người vừa hôn gián tiếp.

"Đi thôi!" Hoàng Trường Minh tung chìa khóa xe lên.

Lam Ngọc Anh khẽ "Ừ" rồi đi theo phía sau.

Sau khi rời khỏi trường đua ngựa, trở lại trong thành phố, Hoàng Trường Minh đề nghị hai người ăn ở bên ngoài.

Bọn họ tìm nhà nhà hàng Trung Quốc.

Bởi vì cuối tuần lại vào giờ cơm nên tương đối đông người.

Bọn họ xếp hàng một lúc mới đến lượt.

Bởi vì bọn họ mặc trang phục cưỡi ngựa giống như áo đội tình nhân nên thu hút không ít ánh mắt.

Lam Ngọc Anh ăn bữa cơm này rất gian nan, không chỉ phải đối diện với ánh mắt của những người bên ngoài thỉnh thoảng nhìn qua, còn phải đối diện với ánh mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm như khóa chặt của Hoàng Trường Minh.

Trong lúc ăn cơm, Hoàng Thanh Thảo lại gọi điện thoại qua, nói đã đưa Bánh Bao từ nhà họ Hoàng về rồi.


Biết được Bánh Bao đã về đến nhà, trái tim Lam Ngọc Anh cũng theo bay trở về.

Lúc thắt dây an toàn, Hoàng Trường Minh lấy kẹo cao su từ ngăn để đồ ra, đưa qua hỏi: “Cô ăn kẹo cao su không?" "Không...!Lam Ngọc Anh cảm thấy không hiểu.

Hoàng Trường Minh không nhiều nói, chỉ bóc vỏ kẹo ra, sau đó bỏ vào trong miệng.

Chờ xe đi vào tuyến đường chính, anh vẫn thổi bong bóng lớn, phát ra một tiếng rõ to.

Trở lại biệt thự, tầng trên tầng dưới đều yên tĩnh, thím Lý vừa đi từ trên tầng xuống, mỉm cười báo cáo: “Cậu chủ nhỏ vừa tắm xong không bao lâu đã ngủ rồi, có thể là do chơi ở bên nhà họ Hoàng mệt quá!"
Lam Ngọc Anh gật đầu, cũng bảo thím Lý về nhà nghỉ ngơi.

Sau khi thay giầy, lên tầng, hai người cố ý bước chân nhẹ chân hơn.

Lam Ngọc Anh giơ tay vừa sờ lên nắm cửa phòng trẻ em, phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nói trầm tĩnh.

"Ngọc Anh."
Cô chợt nín thở.

Tương tự với lần trước, cách xưng hô đã lâu không gặp này làm tim cô đập loạn.

Lam Ngọc Anh nín thở xoay người, còn không chờ cô ngước mắt nhìn rõ gương mặt đầy nghị lực của anh, bỗng nhiên bị kéo về phía trước, ngay sau đó bị đè lên vách tường bên cạnh, nụ hôn mạnh mẽ như muốn che trời lấp đất đã tới.

Lam Ngọc Anh khế ưm một tiếng đã bị anh cạy hàm răng ra.

Trong nháy mắt, trong miệng cô đều là mùi bạc hà của kẹo cao su..


Bình luận

Truyện đang đọc