ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1319

“Gấp bốn!” Trương Tiểu Du cản răng.

Cố Yên không nghĩ tới cô lại thật tranh giành cùng với cô ta, liền thở phì phò hô lên: “Tôi ra giá gấp năm lần, tôi muốn lấy đôi hoa tai này!”

Cửa hàng trưởng bị cô ta hét đến nỗi lỗ tai cũng ong ong, cẩn thận tiến lên bày tỏ: “Cái này thật ngại quá, thưa cô, cửa tiệm của chúng tôi đều đã niêm yết giá đầy đủ, cũng rất tôn trọng các quy định trong việc bán hàng, chúng tôi không cho phép lên giá bán sản phẩm đâu ạI”

Cố Yên giận dữ trừng mắt nhìn Trương Tiểu Du, hơn nữa còn cộng thêm cơn giận lần trước khi ở trong bệnh viện, thù mới hận cũ chồng chất không ngừng tăng lên, làm đáy lòng cô ta nhất định muốn đòi lại thể diện, thế là cô ta quay sang phía cửa hàng trưởng và lớn tiếng nói: “Mang tất cả những món trang sức đắt tiền nhất trong tiệm của các người ra đây cho tôi!”

Khách hàng chính là Thượng Đế, huống chỉ người này thoạt nhìn còn là một khách hàng rất hào phóng, cửa hàng trưởng lập tức đi phân phó cho nhân viên cửa hàng làm việc.

Rất nhanh, trên quầy đã được bày đầy những món trang sức lấp lánh chói mất, mỗi món đồ đều có giá trị không hề rẻ.

Cố Yên khoanh tay đứng đó, nghiêng đầu nhìn cô cười cợt chế giễu nói *Không phải là không tự lượng sức, muốn cùng tôi tranh giành sao, có khả năng, thì cô cũng mua hết toàn bộ những thứ này đi! Không phải cô là người có tiền sao, mua được không?”

Trương Tiểu Du vốn dĩ là không muốn chấp nhặt với cô ta, nhưng trải qua bao lần đối phương không ngừng lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu khích, cho dù là lần trước ở bệnh viện đã khiến cô ta có chút thu liễm lại, nhưng không ngờ là vẫn chứng nào tật nấy không dứt, rõ ràng là cô ta vẫn có ý muốn làm cho cô mất mặt!

Trương Tiểu Du cũng lộ ra nụ cười: “Tính tiền tất cả cho tôi!”

“Cô Du, cô thật sự muốn mua sao?” Vẻ mặt của cửa hàng trưởng như thể bị sét đánh trúng, không xác định mà hỏi lại cô, cũng không phải là cô ấy xem thường người khác, mà là dù sao biết cô là người của đài truyền hình tới đây phỏng vấn, mặc dù nghề phóng viên này cũng rất có tiền đồ, nhưng dù sao thì tiền lương cũng không có nhiều như vậy!

“Vậy còn có thể là giả sao, gói hết toàn bộ lại cho tôi!” Trương Tiểu Du bình tĩnh đáp lại, để cho đảm bảo cô còn không quên hỏi thêm: “Đúng rồi, cửa hàng của các cô có thể cà thẻ đúng không?”

“Có thết” Cửa hàng trưởng liên tục gật đầu, vẻ mặt cô ấy vẫn đầy vẻ khiếp sợ.

Cố Yên ở bên cạnh không khách khí mà cười lạnh: “Thật là muốn cười đến rụng răng mất! Hừ, tôi khuyên cô nên biến khỏi cửa hàng này nhanh đi thì hơn, nếu không thì lát nữa sẽ không dễ mà rút lui được đâu, châu báu trang sức ở nơi này không phải là mấy món đồ thủy tinh bán ở lề đường vỉa hè đâu, cô có quẹt nổ cả thẻ tín dụng cũng không mua nổi đâu!”

“Ai nói là tôi sẽ quẹt thẻ tín dụng chút” Trương Tiểu Du chậm rãi nói.

Sau đó cô mở túi cầm tay của mình ra, rút ra thẻ đen mà Trần Phong Sinh đưa cho cô, nếu không phải hôm nay bị con ranh Cố Yên này chọc cho ngứa da thì cô thật sự không biết mình sẽ có cơ hội mang nó ra dùng!

“Cô cô… tại sao cô lại có thể có thẻ đen, nhất định là cô lấy từ chỗ anh Phong Sinh!” Hai con mắt của Cố Yên trợn trừng như sắp rớt ra ngoài, cô ta đưa tay chỉ thẳng vào mặt cô: “Cô thì có gì mà lớn lối chứ! Cũng chẳng phải là chính bản thân cô bỏ tiền ra mua, còn không phải là tiêu tiền của anh Phong Sinh sao!”

Trương Tiểu Du vô tội chớp chớp hai mắt: “Ta quẹt thẻ của chồng tôi thì có gì mà phải ngại, đây chẳng là chuyện đương nhiên sao?”

Cố Yên há mồm ra tới nửa ngày cũng không nói ra được lời nào để phản bác, cuối cùng cô ta cũng chỉ có thế giống như là lần trước ở trong bệnh viện, giậm chân lớn giọng “Hừ” một tiếng rồi xách túi bước nhanh ra khỏi cửa hàng châu báu kia.

Hai tai cuối cùng cũng được yên tĩnh trở lại, trong lòng Trương Tiếu Du không ngừng niệm chú a di đà Phật Cửa hàng trưởng lúc này mới cười híp mắt tiến lên, nói với vẻ vô cùng thân thiết: “Cô Du, tôi đã gói lại hết cho cô rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc