ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 752

Lam Ngọc Anh âm thầm gào thét ở trong lòng, còn tuyệt vọng hơn cả lúc đám người kia làm nhục cô.

Cô cũng không làm được cái gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy tên đàn ông kia xông lên, đấm đá loạn xạ lên người anh, còn mấy cây gậy sắt kia cứ rơi như mưa vậy.

Từng tiếng kêu rên truyền đến, không biết đã gãy mấy cái xương sườn rồi.

Hoàng Trường Minh bị đánh nằm trên mặt đất, thân hình của người đàn ông cao một mét tám sáu, lúc này lại cong lại giống như là con tôm vậy, cho dù như vậy, từ đầu đến cuối anh cũng không có kêu lên một tiếng, càng không yếu đuối xin tha.

Giống như là sợ cô lo lắng, cũng giống như anh chính là người đàn ông kiên cường như vậy.

Không biết đã qua bao lâu, mỗi một giây đều trải qua đau khổ như vậy…

Gã đàn ông hung tợn bỗng nhiên quay đầu báo cáo: “Đại ca, hình như nó sắp tắt thở rồi!”

Lam Ngọc Anh nghe vậy, trước mắt tối sầm lại, còn thiếu chút nữa là bất tỉnh.

Tầm nhìn ở trước mắt bị nước mắt chặn lại, cô thấy Hoàng Trường Minh dùng tự thế rất suy sụp nằm ở trên đắt, cả mặt cũng chôn xuống đất, giống như là không còn động đậy nữa.

Trái tim co thắt một cái, đau buồn ở trong mắt đã đạt đến cực hạn.

Lam Ngọc Anh liếc nhìn gã đàn ông thấp bé, nhân lúc tên đó phân tâm, hung ác nhấc chân đạp vào chân của tên đó, sức lực trong tay cũng nhẹ hơn một chút, cô nhân cơ hội này trốn ra, không để ý đau đớn của vết thương rạch bằng dao trên da, điên cuồng chạy đến chỗ Hoàng Trường Minh.

Lúc cô đến gần chỗ anh, có người đàn ông khác tiến lên muốn bắt cô.

Trong nháy mắt, Hoàng Trường Minh không động đậy gì ở trên đất bỗng đứng lên, cầm cây gậy sắt đánh về phía đối phương.

Giống như là uống thuốc tăng lực vậy, bảo vệ cô ở sau lưng, mất có mấy giây đã đánh ngã bốn người kia ở trên mặt đất, thậm chỉ có một người ở trong đó đụng vào tường, bất tỉnh.

Gã đàn ông thấp bé thở hổn hển chửi một tiếng, cầm con dao trong tay, xông về phía Hoàng Trường Minh.

Lúc này Hoàng Trường Minh đang đối phó với hai người đàn ông ở hai bên, căn bản không có để ý có người, mắt thấy con dao kia sắp đâm vào sau lưng anh, lúc Lam Ngọc Anh còn chưa biết phải làm gì, thân thể đã tự động di chuyển, trực tiếp chắn trước mặt anh.

Nhưng con dao không có đâm vào người cô, cách cô chỉ có mất cm, bởi vì Hoàng Trường Minh đã nhanh chóng phát hiện, anh xoay người lại, dùng tay không cầm con dao kia.

Máu chảy một giọt sau đó lại hai giọt, ba giọt bốn giọt, cuối cùng chảy một dòng máu. Dù thân thể Hoàng Trường Minh không thể đứng thẳng được, nhưng cả người vẫn lộ ra vẻ cứng cỏi, trong mắt anh có rất nhiều tia máu, cầm chắc lưỡi dao trong tay, cắm vào lòng bàn tay mình, ngăn cản đường lui của gã đàn ông thấp bé.

Bởi vì nếu không chịu đựng được, đầu dao nhọn kia sẽ cắm vào trong người cô, sau đó sẽ là toàn bộ cán dao.

Lúc đang chống cự căng thẳng, đột nhiên bên ngoài có một viên đạn khói bắn vào, trong nháy mắt kho hàng mù mịt khói.

“Đại ca, bên ngoài có rất nhiều cảnh sát!” Gã đàn ông hung tợn nhìn thấy đèn cảnh sát ở bên ngoài lóe lên, sợ hãi nói.

Gã đàn ông thấp bé lập tức buông dao đang cầm trong tay: “Vậy còn nói nhiều làm gì, còn không mau rút lui!”

Không thèm để ý đến anh em lão Năm đang bất tỉnh, mấy người khác run rẩy chạy trốn như đám chuột nhất vậy, chạy hết về phía sau.

Phảng phất, có một giọng nam trung niên quen thuộc đến gần.

Bình luận

Truyện đang đọc