ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ



**********
Chương 262: Ôm
Ánh đèn trong phòng phẫu thuật sáng chói trên đầu.

Cả quá trình phẫu thuật cô cứ nhìn ngọn đèn ấy mãi, sợ rằng mình mà không nhìn thì giây tiếp theo sẽ không nhìn thấy nữa, vì thế cô cứ nhìn mãi.

Không biết qua bao lâu, cô cảm thấy sức lực của mình dần cạn kiệt thì cuối cùng cũng mơ hồ nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh khóc, rất nhẹ, rất nhỏ.

Cô cố gắng nghe lại nhưng không nghe thấy nữa.

Sau đó ai đó đã dùng tiếng Anh nói chuyện, lời nói rất tàn khốc: “Rất xin lỗi.

Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng không thể giữ được đứa trẻ”
Không, không thể nào.

Cô dường như phát điên, cố gắng xuống khỏi bàn mổ.

Thế nhưng các bác sĩ nước ngoài đeo khẩu trang lại tiến lên giữ lấy vai cô, ngăn cản sự điên cuồng của cô.

Trong tay của một bác sĩ đang bưng cái khay, trên ấy là một đứa trẻ sơ sinh đẫm máu.

Lam Ngọc Anh đột nhiên ngồi dậy.

Ảnh ban mai bên ngoài xuyên qua rèm cửa chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của cô, những hình ảnh chân thực trong mơ vẫn còn hiện lên trong đầu cô, phải mất một lúc lâu đồng tử đang giãn nở mới có tiêu điểm trở lại, mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng.

Nhìn cảnh vật xung quanh cô mới nhớ ra bây giờ bản thân ở đang khách sạn.

Vén chăn lên, Lam Ngọc Anh trực tiếp đi đến phòng tắm, mở vòi nước ra sau đó ngâm mặt mình vào nước lạnh cho đến khi những hình ảnh trong mơ biến mất, các cơ quan nội tạng dần trở lại vị trí cũ.

Cơn ác mộng này đã theo cô suốt bốn năm nay.

Lần nào cô cũng giật mình tỉnh lại, thậm chí có một khoảng thời gian cô không bước chân ra ngoài, đến mức phải đi bệnh viện tiến hành trị liệu tâm lí thì mới có thể sống tiếp, đến bây giờ thỉnh thoảng cô vẫn đến bệnh viện.

Lam Ngọc Anh thở dài nhìn bản thân mình trong gương.


Rửa mặt xong quay trở lại phòng ngủ thì điện thoại nằm bên gối đổ chuông, cô vừa nhìn thì thấy là đồng nghiệp ở Canada gọi tới.

“Ngọc Anh à, cậu đã đến Sài Gòn chưa?” “Rồi.

Đã đến nơi an toàn”
Người bên kia nói tiếp: “Chủ biên bảo tôi nói với cậu rằng có thể phải phỏng vấn người đó sớm hơn kế hoạch, nghe nói là do tối mai ông ấy phải đi công tác ở Nhật Bản, sợ là phải ba tháng sau mới về.

Cho nên cậu phải sắp xếp thời gian để hoàn thành trong ngày hôm nay, nếu không sẽ phải đuổi theo đến Nhật Bản.

“Được, tôi biết rồi." Lam Ngọc Anh cầm bút ghi chú lại.

Lần này cô về vì công việc là chính, tạp chí muốn ra mắt ấn bản kỷ niệm nên tổ chức phỏng vấn một số ông trùm tài chính lâu đời.

Bởi vì chi nhánh Canada chỉ có mình cô là người Sài Gòn, dễ dàng đàm phán với trụ sở chính nên mới giao nhiệm vụ này cho cô.

Hơn nữa đã lâu cô chưa quay về đây, nên muốn quay về thăm bà ngoại.

Lam Ngọc Anh gọi một bữa sáng trong khách sạn, sau khi ăn xong thì thu dọn đồ đạc rời khỏi khách sạn.

Bởi vì đã gọi điện thoại hẹn trước nên buổi phỏng vấn diễn ra rất suôn sẻ.

Sau khi đến nơi, cô giải thích với quầy lễ tân sau đó đi thang máy lên lầu, phỏng vấn được tiến hành trong văn phòng, ghế sofa đặt bên cửa sổ lấy ánh sáng rất tốt.

Đây là một doanh nghiệp tư nhân có thương hiệu lâu đời, chủ tịch đương nhiệm đã hơn sáu mươi tuổi.

Người mà cô sắp phỏng vấn lần này không hề tỏ ra kiêu ngạo trong lúc trò chuyện, rất ân cần kể về lịch sử kinh doanh và quan điểm của mình về ngành tài chính.

Lam Ngọc Anh chăm chú gõ máy tính, không để sót một câu nào.

Lúc sắp xong thì có người gõ cửa văn phòng.

Cô thư ký đi vào, cung kính gật đầu báo cáo: “Chủ tịch Từ, tổng giám đốc Minh đến rồi.”
Tổng giám đốc Minh?

Ngón tay trên bàn phím của Lam Ngọc Anh run lên.

Trên màn hình có thêm mấy kí tự lộn xộn, cô cảm thấy hơi thở của mình dần biến mất, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hội, nhanh chóng trở nên ẩm ướt.

Sài Gòn lớn như thế, người tên Minh cũng rất nhiều, nhưng người được gọi là tổng giám đốc Minh thì chỉ có mấy người
Rõ ràng đang ngồi trên ghế sofa nhưng cô lại thấy dưới chân không ổn, bắp chân hơi run lên.

Dường như chủ tịch Từ rất coi trọng Hoàng Trường Minh, nhanh chóng bảo thư kỷ: "Mau mời cậu ấy vào đây.

Lam Ngọc Anh lấy lại hơi thở, nhanh chóng gấp máy tỉnh lại.

Chủ tịch Từ ở đối diện giật mình, khóe miệng cô cứng đờ: “Chủ tịch Từ, phỏng vấn cũng gần xong rồi, nếu ông có khách thì tôi không làm phiền nữa.

Sau khi về tôi sẽ chỉnh sửa lại bản thảo rồi gửi email cho thư ký của ông."
Chủ tịch Từ hơi ngạc nhiên, nếu ông nhớ không lầm thì còn phải hỏi hai câu nữa mới đúng?
Nhưng ông cho rằng tư liệu mà bên kia cần đã đủ rồi nên cũng không hỏi nhiều, gật đầu cười nói: “Vậy được.

Lam Ngọc Anh vội vàng thu dọn đồ đạc, lúc cô đứng lên thì chủ tịch Từ ở đối diện bỗng đứng lên.

Cô hơi bất ngờ, cho rằng đối phương muốn tiền mình, vừa mở miệng muốn nói không cần thì lập tức sống lưng cứng lại, bởi vì cô lại nghe thấy tiếng cửa phòng làm việc bị mở ra, tiếp theo là tiếng bước chân vững vàng.

Càng ngày càng gần.

Giống hệt như trong ký ức, vẫn là bộ vest đen làm nổi bật đôi chân dài, áo sơ mi trắng cổ áo cách tân, thắt cà vật, một tay cầm túi đi đến, đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ.

Lam Ngọc Anh vì vội vàng tranh thủ thời gian rời đi nên không cẩn thận đụng phải anh đang đi vào trong phòng.

“Tổng giám đốc Minh đến rồi." “Ông Từ:
Cả hai bắt tay nhau một cách thân mật "Đây là cô Ngọc Anh đến từ tạp chí "Kinh Tế Thương Mại Thời Đại" tới phỏng vấn.

Bây giờ đã phỏng vấn xong rồi, giờ chúng ta có thể bàn về hợp đồng.”
Có thể vì còn có người ở đây nên chủ tịch Từ chỉ giới thiệu đơn giản, sau đó bảo thư ký: “Tiễn cô Ngọc Anh về.” Lam Ngọc Anh ôm chặt máy tính, chân di chuyển một cách máy móc.


Lúc đi ngang qua, đôi mắt thâm trầm kia cũng nhìn về phía cô, bên trong đôi mắt như giếng cổ kia không có chút gợn sóng nào, như đang nhìn một người xa lạ.

Sau khi rời khỏi phòng, mấy ngón tay của Lam Ngọc Anh như bị nghiền nát.

Ánh đèn khắp nơi.

Mùa xuân là mùa đẹp nhất, dù là về đêm nhưng không khí cũng thoảng hương hoa.

Trước quầy thu ngân của một nhà hàng Việt Nam, một đồng nghiệp nữ lo lắng hỏi cô: “Ngọc Anh, cô không sao chứ? Ăn cơm thôi mà cô cũng mất tập trung liên tục như vậy, có phải do lâu rồi không về nước nên chưa quen không?”
Đồng nghiệp nữ ở trước mặt là người mà cô đã gặp ở trụ sở chính, hai người bằng tuổi nhau, trong một tháng này hai người còn phải thường xuyên giải quyết công việc với nhau nên vừa tan làm cô ấy đã ngỏ ý muốn đi ăn cùng nhau, cô cũng không từ chối, vừa lúc có thể nói nhiều về công việc hơn, sau này cũng dễ hợp tác hơn.

“Ừ, có chút." Lam Ngọc Anh dừng lại.

“Không sao đâu, có thể do cô ở nước ngoài lâu rồi, bây giờ đột nhiên trở về nên cần có thời gian thích ứng.

Trước đây tôi học đại học ở nơi khác, sau này lúc về đây làm việc thì cũng thấy lạ lẫm.

Lam Ngọc Anh chỉ mỉm cười.

Suốt buổi chiều nay, trong đầu cô chỉ có hình ảnh Hoàng Trường Minh lúc gặp ở công ty Từ Thị, không ngờ chỉ một cuộc gặp vội vàng sau bốn năm cũng có thể dễ dàng ảnh hưởng đến cô như vậy.

Nhớ đến lúc đi ngang qua nhau, ánh mắt lạnh nhạt giống như nhìn người xa lạ của anh khiến Lam Ngọc Anh cười khổ.

Cũng phải thôi, bọn họ đã chia tay rất lâu rồi, chẳng còn gì với nhau, giờ chỉ là người xa lạ.

Chỉ là không hiểu sao cô lại thấy có gì đó không đúng lắm.

Đột nhiên cánh tay bị người khác đụng một cái, bên tai vang lên tiếng thì thầm của đồng nghiệp nữ: “A.

Mau nhìn kìa, là tổng giám đốc Minh”
Lam Ngọc Anh theo tầm mắt nhìn qua, từ trong thang máy bước ra một dáng người cao ráo, vẫn là bộ vest đen mặc lúc sáng, bước chân nhanh mà không loạn, một tay giơ lên, khuôn mặt anh tuấn nhưng lạnh lùng.

Cô thấy ánh mắt của rất nhiều phụ nữ trong nhà hàng tự động bị anh thu hút, nhất là người phục vụ đứng ở cửa đón khách, ánh mắt như chứa đầy trái tim màu hồng.

Quả nhiên vẫn như trước kia, cho dù đi đến đầu thì sức hút đầy tham vọng của Hoàng Trường Minh cũng khiến phụ nữ mê đắm.

“Chắc là cô biết tổng giám đốc Minh đúng không? Tạp chí của chúng ta vẫn luôn muốn phỏng vấn anh ấy, tiếc là đã bị từ chối nhiều lần rồi.


Cô nhìn anh ấy đi, đẹp trai như người mẫu nam vậy, có thể có tình một đêm với người đàn ông như thế thì cũng không còn gì đáng tiếc.

“Còn con trai mà anh ấy ôm trong ngực nữa, ôi trời ơi.

Quả nhiên người đàn ông ôm con rất đẹp trai.

Lam Ngọc Anh nghe thấy câu cuối thì hơi nhìn xuống.

Khi thấy rõ đứa cậu bé mà anh ôm thì cô cảm thấy kinh ngạc.

Là cậu bé trai hôm đó cô gặp, lúc này cậu bé vẫn mặc một bộ vest nhỏ, vẫn là màu đen nhưng kiểu dáng không giống nhau, bộ này mang phong cách nước Anh, trong túi trên ngực phải có một chiếc khăn tay nhỏ, đầu nấm hơi xoăn.

Chỉ là lúc này khuôn mặt nhỏ kia đang ra vẻ nghiêm khắc lạnh lùng.

Trên đường đi có rất nhiều người nhìn bánh bao nhỏ, ngoại trừ vẻ ngoài và thân phận của Hoàng Trường Minh thì dáng vẻ dễ thương của cậu bé cũng hấp dẫn tầm mắt của người khác, nhưng bị vẻ phồng má trừng mắt của cậu bé làm cho quay đầu đi.

Nhớ lại lời mà đồng nghiệp nữ vừa nói, lại nhìn dáng vẻ của Hoàng Trường Minh và bánh bao nhỏ trên tay, ngay cả biểu cảm nơi khóe miệng cũng giống nhau như đúc, trái tim cô chợt thắt lại.

Trong nháy mắt một ý nghĩ bùng nổ trong lòng.

Hoàng Trường Minh có con trai rồi?
Hóa ra là con của anh.

Hoàng Trường Minh nhanh chóng đi đến nhà hàng, nhân viên tiếp đón lập tức đẩy cửa cho anh, từ đầu đến cuối anh vẫn luôn dùng một tay ôm cậu bé, thậm chí có thể cảm nhận được cơ bắp dưới cánh tay anh, một tay khác vẫn luôn đút trong túi.

Mơ hồ cảm thấy dường như Hoàng Trường Minh muốn đi phía mình, trái tim Lam Ngọc Anh nhảy lên.

Giống như trốn tránh, cô nhanh chóng quay người về phía quầy tính tiền, hai tay dùng sức cuộn người lại, cổ gắng điều chỉnh hô hấp đang dồn dập.

Hít sâu, thở ra.

Khi cảm thấy khá hơn, cô lại cắn môi, không hiểu sao lại cảm thấy có rất nhiều ánh mắt trong nhà hàng đang nhìn mình, đặc biệt là đồng nghiệp nữ bên cạnh đang kéo áo cô một cách phấn khích.

Lam Ngọc Anh bối rối, quay lại một cách do dự.

Lập tức cô nhìn thấy bánh bao nhỏ một giây trước còn nằm trong vòng tay của Hoàng Trường Minh giờ phút này đang chạy về phía cô.

Bánh bao nhỏ nhào về phía chân cô, đầu nấm hơi xoăn ngẩng lên, hai cánh tay ngắn duỗi về phía cô, khẽ thốt ra một giọng nói nhỏ nhẹ..


Bình luận

Truyện đang đọc