ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 936

Hoàng Trường Minh nhíu mày hôn lên khóe miệng cô, giọng điệu khiến cô an tâm: “Đừng lo lằng, anh nhớ lời bác sĩ nói, sẽ không làm cho em mệt mỏi!”

Lam Ngọc Anh biết răng cô không thế từ chối những ham muốn của anh, nên chỉ đơn giản là gục đầu vào vai anh bà từ bỏ việc phản kháng, Chiều thứ bảy Lam Ngọc Anh lái xe đến nhà cũ của nhà họ Lê.

Trông bề ngoài thì có đôi nét giống với nhà họ Hoàng nhưng nhìn kỹ sẽ thấy căn nhà này đã được tu sửa mấy năm gần đây, trong sân có một cây lộc vừng cổ thụ đan xen nhau.

Lê Hoài Lâm sợ cô cảm thấy không tiện nên đứng ở cửa biệt thự đợi ‘Vợ ông ấy là Nguyễn Hồng Mai đứng bên cạnh cầm quạt, cau mày có vẻ lo lắng cho cơ thể đang hồi phục của ông.

Bà ta thuyết phục ông ấy vào biệt thự, nhưng vừa thấy cô xuống xe liền quay người rời đi Lam Ngọc Anh không ăn mặc quá cầu kỳ mà chỉ mặc những trang phục thường ngày.

Cô cũng nhìn thấy Lê Hoài Lâm, và khi cô định bước tới thì có người chạy tới nhanh hơn, đó là Lê Tuyết Trinh và em họ Trịnh Phương Vũ của cô ta. Nói chính xác hơn là cô ta đã vượt lên từ phía sau.

“Cô Ngọc Anh!”

“Cô Tuyết Trinh”

Như trước đây họ vẫn gọi nhau như vậy.

Mặc dù có sự thay đối quan hệ và cả hai đều có dòng máu của Lê Hoài Lâm trong người nhưng họ không dễ dàng chấp nhận mối quan hệ như chị em ruột, và cả hai cũng ngâm hiểu cố ý tránh né chuyện nài Lê Tuyết Trinh kéo cô em họ, lộ ra hai lúm đồng tiền nói: “Trước đây tôi đều biết mọi chuyện của nhà họ Hoàng. Tiểu Vũ mới từ nước ngoài trở về, nó còn nhỏ, chưa hiểu chuyện. Mong cô đừng để bụng với nó nhé! Nó đã biết mình sai rồi, phải không Phương Vữ?”

“Ö7 Trịnh Phương Vũ rõ ràng không biết, chỉ đưa tay chạm nhẹ lên khóe miệng.

“Tiểu Vũ, dù sao cũng đừng có thái độ như vậy” Lê Tuyết Trinh dừng lại rồi tiếp tục nói: “Cô ấy cũng là chị họ của em gi Trịnh Phương Vũ sau khi nghe xong khinh thường nói: “Cô ấy là chị họ cái quái gì chứ?”

“Tiếu Vũ” Lê Tuyết Trinh nhíu mày.

Lam Ngọc Anh im lặng quan sát, để chị em họ nói chuyện Nhìn qua khuôn mặt Lê Tuyết Trinh thì trong lòng cô cảm thấy có chút bưồn cười, xem ra cô cũng không ngu tới mức để cô ta lừa!

Nói đúng hơn cô chán ghét Trịnh Phương Vũ không bằng Lê Tuyết Trinh, ít nhất những gì cô ta nghĩ trong lòng sẽ trực tiếp biểu hiện ra, trên mặt cô ghét cô thì là ghét cô chứ không có thói đạo đức giả như Lê Tuyết Trinh.

Lê Hoài Lâm từ xa nghe thấy bọn họ tranh cãi, không khỏi đi nhanh hơn: “Tuyết Trinh, có chuyện gì vậy?”

Trịnh Phương Vũ liếc nhìn chú cả của mình, không nói gì, bất mãn khit mũi rồi xoay người chạy vào biệt thự.

“Không sao ạ, chỉ là hiểu lâm một chút thôi!f’ Lê Tuyết Trinh quay sang giải thích, nụ cười trên mặt vẫn như trước, lúm đồng tiền lộ ra sâu hơn một chút, “Ba, ba đưa cô ấy lên lầu gặp ông nội trước đi. Con sẽ không đi theo vì con nghĩ ông nội nhất định có chuyện muốn nói, con lên đó thì khôn tiện. “

“Tuyết Trinh, con đã làm cho ba cảm thấy rất hài lòng, con nói rất hợp lý!”

Lê Hoài Lâm rất cảm động sau khi nghe những lời nói của cô ta.

“Ba, sao ba lại nói như vậy, không phải con gái của ba đều là những chiếc áo bông nhỏ thân thương sao!” Lê Tuyết Trinh choàng tay qua người ông ấy, rất hiếu chuyện nói: “Ba đừng trách mẹ, mẹ chỉ cảm thấy khó chịu một lúc th thế là chưa thể chấp nhận chuyện này, mong ba có thế hiếu cho bà ấy! “

“Ừm, ba hiểu rồi!” Lê Hoài Lâm gật đầu thở dài Chuyện này chẳng có gì sai cả, có lẽ người vợ nào cũng sẽ không thể chấp nhận được, nảy sinh cảm xúc tiêu cực là điều khó tránh khỏi.

Lê Hoài Lâm quay lại nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Ngọc Anh, đi theo ba vào!”

Lam Ngọc Anh nói: “Vâng…”

Khi bóng lưng bọn họ biến mất khỏi tầm mắt, nụ cười trên mặt Lê Tuyết Trinh lập tức biển mất thay vào đó là vẻ lạnh lùng ảm đạm. Ánh mắt của cô ta giống như một thanh kiếm tẩm độc nhưng trong sân lúc này không có một bóng người nên đương nhiên sẽ không bị phát hiện ra.

Bình luận

Truyện đang đọc