ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Buổi sáng, anh đi ngang qua nên biết được

tình hình của cô...


"Khâu xong rồi!"

Y tá Hạ di chuyển nhanh nhẹn và điêu luyện,

nhanh chóng tháo găng tay ra.


Cuối cùng, cô kiểm tra lại một lượt rồi nói với

cô Lam Ngọc Anh: ˆCô Ngọc Anh, nhớ thay băng

gạc thường xuyên, giữ vệ sinh vết thương và vùng

xung quanh sạch sẽ, tránh nhiễm nước và bụi

bẩn, không được vận động mạnh.
Hai tuần nữa là

mọi thứ có thể ổn thỏa!"

“Cảm ơn!” Lam Ngọc Anh biết ơn.


Phan Duy đứng bên cạnh cũng hoàn thành

nhiệm vụ: "Y tá Hạ, tôi tiễn chị xuống thuyên!"

Y tá Hạ gật đầu, thu dọn hộp thuốc chuẩn bị

theo Phạm Duy đi ra ngoài.
Khi anh chuẩn bị

bước ra khỏi phòng, Lam Ngọc Anh không nhịn

được gọi với theo:

“Anh Phạm Duy...


“Anh Trường Minh...
đang ở trong phòng?” Cô

cố gắng làm ra vẻ thản nhiên khi hỏi.



“Anh ấy đang hút thuốc trên boong” Phan

Duy trả lời sau khi suy nghĩ một lát.


“Vâng.
Cảm ơn anh!” Lam Ngọc Anh gật đầu.


Lúc này mọi người trong phòng tập thể đều đi

hết.
Chỉ còn lại một mình trong phòng, Lam Ngọc

Anh ngồi vuốt ve mép của chiếc gạc mới thay,

cảm thấy nhàm chán nên quyết định ra ngoài hít

thở không khí trong lành.
Và không hiếu ma đưa

lối, quỷ dẫn đường thế nào, cô lại bước lên boong

một cách kì lạ.


Đi được mấy bước cô thấy Hoàng Trường

Minh thật sự đang đứng ở trên boong.


Cũng giống như đêm qua, chỉ khác là anh ta

đổi tư thế dựa lưng vào hàng rào.


Áo sơ mi trắng, quần tây đen, hai chân xếp

chồng lên nhau ngẫu nhiên trước mặt, thản nhiên,

nhưng không hề giảm đi chút nào vẻ hấp dẫn.


Lam Ngọc Anh do dự không biết có nên bước

tiếp hay không, nhưng trong lòng cô có chút bối

rõi.

Dù sao thì hôm qua cô đã lỡ tay làm anh ta

ngã xuống sông...


Trong lúc còn đang phân vân, Hoàng Trường

Minh đột nhiên ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt

rơi trên người cô, trái tim cô đột nhiên nhói lên

một giây.
Đã bị phát hiện, thôi thì đành phải cắn

răng mà bước tới.


Đôi mắt đen của Hoàng Trường Minh nhìn cô:

"Xong chưa?”

Lam Ngọc Anh nhận thấy rằng anh ta đang

nhìn vào cổ tay mình nên trả lời nhát gừng: “Xong

rôi” Nói xong lại thêm một câu nữa:

“Cảm ơn! Và..


"Tối hôm qua tôi không cố ý, xin lỗi...


Nghe cô nhắc đến chuyện tối hôm qua Hoàng

Trường Minh tạm dừng rít thuốc, sau đó sắc mặt

trở nên tối sầm, vòng khói mà anh ta phả ra có vẻ

hơi hung ác.


"Hôm qua là em hô hấp nhân tạo cho tôi..."

Sau một lúc lâu, anh ta giật giật khóe môi,

dừng lại hai giây trước khi nói tiếp: "Hay là Phan

Duy?"

"Ừm.." Lam Ngọc Anh cúi đầu với lương tâm









Bạn đang đọc truyện trên


.


Bình luận

Truyện đang đọc