ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1685

Cô giật mình, rồi nhận ra rằng anh đang nói với chính mình.

“Có ngay đây!” Trương Tiểu Du vội vàng tiến lên, ngồi xốm xuống mở hộp thuốc tìm ra những loại thuốc tương ứng theo chỉ dẫn của anh, sau đó mở gói ra và đưa cho anh “Cầm thú, của anh đây!”

Trần Phong Sinh không hề quay lại, chỉ vươn bàn tay to về phía sau để lấy.

“Đem kim tiêm cùng ống tiêm tới đây!”

“Ừm”

Chỉ ngắn gọn vài câu, nhưng họ ngâm hiểu và phối hợp rất ăn ý.

Trương Tiểu Du nín thở quan sát khi anh ta đẩy cây kim từ da cánh tay của người phụ nữ vào mạch máu, nhô ra một đoạn nhỏ, dùng băng dính cố định lại, sau đó tháo chiếc còng đang buộc bên dưới ra.

Nhìn thấy đôi môi mỏng của anh khẽ co giật, cô cho rằng anh có gì dặn dò nên vội đưa tay vào tủ thuốc, nhưng lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh hỏi: “Cá vàng nhỏ, em sao rồi?”

Trương Tiểu Du sững sờ hai giây, khóe miệng mấp máy, “… Vân tốt lầm!”

Trong sáu tháng qua ở Nam Phi, ngày nào em cũng không nghĩ đến quá nhiều thứ mà chỉ tập trung cho công việc và cuộc sống. Dù rám nắng nhiều nhưng tôi đã tăng hơn hai ký so với trước đây. Nói chung, em có một cuộc sống không tệ lắm, cô thành thật trả lời.

“Còn anh thì sao?” Cô thuận miệng hỏi.

“Anh?” Trần Phong Sinh hơi nhướng mày, môi mỏng khẽ cong lên nhưng không có một nụ cười thực sự, anh không trả lời câu hỏi của cô, thay vào đó, anh đỡ người phụ nữ đứng lên dựa vào hàng rào dây điện bên cạnh cô.

Treo túi thuốc lên trên, sau đó trượt bộ điều khiển để điều chỉnh lại.

Cô gái da đen nhỏ nhìn thấy người phụ nữ đã mở mắt, lúc này mới ngừng khóc nahfo tới, ở bên cạnh hỏi tới hỏi lui Trương Tiểu Du mỉm cười nhìn họ, đột nhiên thấy có một bàn tay mở rộng hướng về phía mình.

Trần Phong Sinh khẽ nói, ‘Cá Vàng nhỏ, đưa tay cho anh!”

Trương Tiểu Du cau mày, đứng ở đó không nhúc nhích, thậm chí còn đem hai tay dấu ra sau lưng.

Trần Phong Sinh nhìn thấy hành động theo bản năng trong tiềm thức của cô, trên môi vẽ ra một nụ cười tự giễu, mặt khác ra hiệu tay bên kia cầm một cái xilanh với ống tiêm dùng một lần “Anh sẽ tiêm vắc xin kháng thể cho em.

Đây là khu vực bị động đất lại là một khu ổ chuột, rất dễ có bệnh truyền nhiễm, vì vậy phòng ngừa vẫn tốt hơn! “

Nghe vậy, Trương Tiểu Du có chút xấu hổ, cảm thấy phản ứng của mình dường như hơi quá, lúng túng đưa tay lại.

Trần Phong Sinh kéo tay áo cô lên một chút, lộ ra vị trí của cẳng tay, lòng bàn tay không thể tránh khỏi sẽ đụng chạm lấy nàng trắng mịn. da dẻ, như bị cọ vào người anh, thân thể anh đần dần có chút cứng ngắc.

Mặt khác bàn tay lớn nhất định phải rất dùng sức ấn ống xilanh trong tay như thế mới có thể khống chế lại dòng máu đang tuôn trào trong cơ thể mình.

Giống như lúc đội cứu viện tới, nhìn thấy cô bình an vô sự trong khoảnh khắc đó, kìm nén muốn ôm cô thật chặt vào lòng.

Anh buộc dây quấn, dùng bông gòn khử trùng rồi đẩy kim tiêm vào mạch máu màu lục lam của cô, chỉ trong vài giây, anh ước gì càng ngày càng chậm ‘Yết hầu chuyển động bất ngờ, Trần Phong Sinh cất kim tiêm đi, “Xong rồi!”

“Anh tự tiêm cho mình rồi à?” Trương Tiểu Du dùng bông gòn ấn vào chỗ bị kim châm, không nhịn được hỏi anh.

“Tôi không sao” Trần Phong Sinh nói Nghe vậy, Trương Tiểu Du há to miệng, tựa hồ muốn nói cái gì nhưng cuối cùng vẫn là nuốt trở vào, nói: “… Cám ơn!”

Trần Phong Sinh cười cay đẳng “Không có gÌ”.

Lúc này, ý thức của người phụ nữ đã hồi phục rất nhiều, bà có thể mở miệng nói chuyện với cô bé da đen nhưng người bản xứ Nam Phi ngoài nói tiếng Anh họ còn sử dụng tiếng Hàn Lan nên cô không thể hiểu được nhưng cũng không sao, hẳn là là những lời an ủi.

Bình luận

Truyện đang đọc