ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1892

Cô muốn làm cái gì “Lan Hoa, đây là chồng cô nhỏ của cháu!” Ông cụ Hứa cười ha ha thấy cô đứng ngây người thì vội vàng thúc giục: “Sao lại đứng ngây ra thế, cháu gái, mau chào đii”

Lý Lan Hoa kiên trì ngẩng đầu lên, tầm mắt đụng phải ánh mắt đạm mạc không có độ ấm kia.

Ngực cô như có một con ếch, có thể nhảy ra bên ngoài bất cứ khi nào.

Cô ấy liếm môi, nửa ngày mới tìm lại giọng nói, lắp bắp gọi: “Chú, Chú nhỏ”

Ở lầu hai nhà họ Hứa, ông cụ Hứa đang ở trong phòng.

Lý Lan Hoa ngồi trên ghế ở bên cạnh cái bàn gỗ lê thật lớn, ở giữa bàn là hương thơm của trà đang phiêu tán, cô ấy sờ sờ cái ly trà trong tay mình cả buổi mà vẫn không đưa lên miệng, ánh mắt lại rơi vào trên lá trà đang trôi nổi mà ý thức tan rã m.

Suy nghĩ của cô ấy vẫn còn dừng lại ở nghĩa trang.

‘Sau khi cô ấy kêu lên một tiếng Chú nhỏ, qua một hồi lâu người kia mới nặng nề phun ra một chữ.

Dưới sự âm thầm tính toán của Lý Lan Hoa, nhưng trước sau cộng lại cũng chỉ nghe được anh ta nói ra bốn chữ, lời nói có ý tứ nhưng trên mặt lại không hiện rõ sự vui giận.

Trên thế giới này, có quá nhiều sự trùng hợp, anh ta không chỉ là người đàn ông ở quán rượu đêm đó mà còn là người không may chịu tang vợ khi cô ấy vẫn còn oán thầm trong nghĩa trang…

Trên đường trở về, Lý Lan Hoa cũng đã nghe được một chút từ miệng của ông cụ Hứa, anh ta tên là Trần Văn Sáng, hai mươi bảy tuổi, là một quân nhân tại ngũ, hơn nữa còn là lính đặc chủng, lâu năm đều ở trong quân đội, nên trách không được trên người anh ta luôn có một loại khí chất uy nghiêm và kiên cường.

Cũng khó trách cô ấy không biết, đối với dì út của mình mà cô cũng chưa gặp qua được hai lần, nhớ không rõ dáng người huống chỉ còn là chồng của dì ấy.

Uổng cho anh ta vẫn là lính, có tin tôi đến bộ đội tố cáo anh ta không hả?

Vô sỉ hạ lưu Quân nhân xấu xa càn quấy…

Trong quán bar hình ảnh đó lại được chiếu lại một lần, nghĩ đến những lời nói hùng hổ khó nghe của mình, giờ phút này Lý Lan Hoa hối hận muốn chết, trong lòng đã yên lặng đốt cho mình một ngọn đèn.

Làm sao bây giờ? Cô đang chờ ở đây.

Thấy đôi mắt của cô ấy buông lỏng nửa ngày cũng không thèm động, ông cụ Hứa cho là cô ấy vừa tảo mộ người lớn về nên còn đắm chìm trong cảm xúc bi thương, chưa thoát khỏi hản nên không nhịn được thở dài một hơi rồi nói: “Lan Hoa, có phải trong lòng con… trách ông nội không?”

Năm đó Hứa Minh Kiệt là con trai lớn một lòng muốn từ cơ bản đi lên, chạy tới xung quanh thị trấn nhỏ, sau khi trở về thì nói với mình là có người thích, ông cụ Hứa không đồng ý, bởi vì đã sớm lựa chọn một cô con dâu môn đăng hộ đối rồi, vì muốn cân nhắc lợi ích của gia tộc nên bức bách Hứa Minh Kiệt tới sau cùng cũng phải đồng ý.

Không nghĩ tới sáu năm sau, có trời mới biết đột nhiên Hứa Minh ệ thoại cho ông ấy nói mình có một đứa con gái nhỏ sáu tuổi, muốn nhận về Sài Gòn này sống.

Nhưng cuối cùng chờ được lại là tin dữ truyền tới.

Trong lòng ông cụ vẫn luôn áy náy không thôi, là quyết định của mình nên mới dẫn đến một trận bi kịch này xảy ra, mặc dù ông ấy rất muốn cho cháu gái ruột của mình về nhận tố tiên nhưng trở ngại là vợ của con trai cả cứ ép buộc không ngừng nên không thế không từ bỏ.

Lúc ấy, ông ấy muốn chèo chống toàn bộ nhà họ Hứa, cũng không rảnh phân thần lo chuyện trong nhà, cho dù Lý Lan Hoa đã được đón về nhà, nhưng ông ấy cũng không có cách nào chăm sóc được, để lại con bé chịu hết sự vắng vẻ và bất nạt, cuối cùng cân nhắc lợi hại cho mọi chuyện ông ấy chọn một nhà không có con để gửi cháu gái mình cho họ nuôi.

Bây giờ ông ấy đã lui về phía sau, theo tuổi tác càng lúc càng lớn, cũng càng muốn gặp được cháu gái của mình càng muốn đền bù cho con bé nhiều hơn, cho nên năm nay vào nửa học kỳ sau, ông đã chuyển cháu gái tới trường giáo dục tốt nhất ở Sài Gòn này.

Lý Lan Hoa tỉnh táo lại ngẩng đầu nhìn lên, thì đụng vào ánh mắt tang thương của ông cụ Hứa, cô ấy vội vàng lắc đầu nói: “Ông nội, cháu không có trách ông!”

Bình luận

Truyện đang đọc