ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 893

Những lời này, bốn năm sau, đây vẫn là lần đầu tiên cô nói với anh.

“Tuy rằng đã qua rất lâu rồi nhưng thật ra bây giờ nhớ lại trong lòng vẫn còn sợ hãi, đó là lần đầu cô mang thai, lần đầu trải qua quá trình sinh con, cũng là lần đầu hiểu được cảm giác mỗi khớp xương trong người đều nới lỏng ra là cảm giác gì.

Con ngươi Hoàng Trường Minh co lại, đột nhiên nói: “Ngọc Anh, chúng ta sinh thêm một bé gái nữa đi!”

Lam Ngọc Anh chớp mắt, không hiểu mà nhìn anh.

Bởi vì đối với chuyện này anh đã sớm lộ ra suy nghĩ trong lòng, hơn nữa trong thực tế anh vẫn luôn nỗ lực vì mục tiêu này, thậm chí còn lôi ra cả chuyệ: có sư thầy nói đời này anh sẽ có trai gái vẹn toàn để nói.

‘Yết hầu Hoàng Trường Minh đột nhiên động đậy, trầm giọng tiếp tục: “Lúc sinh Đậu Đậu, anh không ở bên cạnh em, thậm chí lúc em mang thai anh cũng không biết gì, một mình em chống đỡ hết tất cả, từ trước tới giờ đây đều là một sự tiếc nuối trong lòng anh, anh rất muốn đợi tới lúc em lại có thai, sau đó anh sẽ ở bên cạnh em”

Lam Ngọc Anh sững sờ.

‘Vốn tưởng rắng ngay từ đâu anh rất muốn có con gái, nhưng cô chưa từng nghĩ rằng thật ra còn có một nguyên nhân như vậy, anh muốn đền bù tất cả những thua thiệt trước kia lại cho cô.

Lam Ngọc Anh không nói chuyện, im lặng nắm chặt lòng bàn tay anh.

Hoàng Trường Minh cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô hai cái, sau đó căm cái cà mèn đặt trên tủ lên: “Có đói không? Em vừa làm phẫu thuật xong, thứ có thể ăn cũng không nhiều, đây là canh gà thím Lý hầm ở nhà, chú Lý vừa đưa qua đến, anh đút em ăn!”

Lam Ngọc Anh dựa trên gối, hưởng thụ phục vụ tận tâm chu đáo của anh.

Lúc ăn được một nửa, cửa phòng bệnh đột nhiên bị người ta gõ vang.

‘Cốc cốc!”

Sau khi cửa bị đẩy ra, thân hình thon thả của Lê Tuyết Trinh bước vào, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, sắc mặt cô ta cứng lại, chỉ là rất nhanh liền khôi phục lại như thường, đôi mắt đẹp nhìn về phía hai người: “Trường Minh, cô Anh, tôi có thể vào không?”

Tuy hỏi vậy nhưng cô ta đã sắp bước đến trước giường cô luôn rồi.

Ánh mắt Lê Tuyết Trinh nhìn về phía Lam Ngọc Anh trên giường bệnh: “Vừa nãy bác sĩ nói cô tỉnh rồi, vậy nên tôi muốn qua đây thăm cô! Thế nào rồi, cô cảm thấy vẫn ổn chứ?”

“Vẫn ổn, cảm ơn..” Lam Ngọc Anh mím mí “Lần phẫu thuật cấy ghép gan này, tôi rất cảm ơn cô đã cứu bố tôi!” Lê Tuyết Trinh nói đến đây liền hơi ngừng lại, lúc tiếp tục mở miệng thì ngữ khí đã hạ thấp xuống không ít: “Rất xin lỗi, chuyện cô là con gái bố tôi, mẹ tôi nhất thời không chấp nhận được, thật ra tôi cũng…tóm lại, cô Anh, mong cô có thể dưỡng tốt thân thể, tôi vẫn giữ câu nói kia, có gì cần thì cứ nói với tôi!”

Lam Ngọc Anh không phản bác gì, chỉ bình tĩnh mà nghe.

Lê Tuyết Trinh dường như cũng không cần cô trả lời, ánh mắt xoay chuyến, nhiều thêm vài phần tình cảm dây dưa, cười lộ ra hai lúm đồng tiền hỏi: “Trường Minh, em có thể nói chuyện riêng với anh không?”

Lam Ngọc Anh cúi đầu chuyên chú ăn canh.

Hoàng Trường Minh không thèm động đây: “Sunny, nói ở đây đi”

Lê Tuyết Trinh bị anh thẳng thừng từ chối, trên mặt khó giấu được vẻ thất vọng: “Lần này may nhờ có cô Anh, em và mẹ em đều rất cảm kích, vậy nên hai mẹ con em định lo liệu hết tất cả phí nắm viện và tiêu dùng!”

“Không cần” Hoàng Trường Minh nhàn nhạt từ chối Sau đó anh liền cầm cà mèn bên cạnh lên đố canh vào đầy bát, một lần nữa cầm muỗng múc lên một muỗng canh thơm phức, ánh mắt nhìn chấm châm vào cô nói: “Canh gà tốt cho thân thế của em, ăn thêm bát nữa đi”

Hoàn toàn bị bỏ qua, nụ cười trên mặt Lê Tuyết Trinh đã không còn tự nhiên được nữa: “Trường Minh, vậy em đi trước đây!”

Lam Ngọc Anh nhìn theo bóng dáng thon thả kia vội vàng rời đi đều có thể cảm nhận được sự u oán rồng đậm.

Ôi chà, vô tình quá đi.

Bình luận

Truyện đang đọc