ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1187

“Thật sự hình ảnh này quá có lực sát thương…

Cô nghe được thanh âm lặng lẽ nuốt nước miếng của chính mình “Anh dùng phòng tầm một chút!”

Trương Hiểu Du bắt lấy khăn lông lau qua mĩ mất nhìn anh đi qua trước mặt mình,biến hoá dưới đáy quần lộ ra đập vào mắt, anh lại giống như là không có việc gì thản nhiên như thường đến tắm dưới vòi sen.

Đôi tay thon dài như ngọc quen làm bạn với dao phẫu thuật chạm vào lưng quần, đôi mắt đào hoa quay sang nhìn cô: “Nhìn cái gì, em định sẽ giúp anh giải quyết sao?”

Trương Hiểu Du trong đầu ầm vang một tiếng, lập tức vứt bỏ khăn lông chạy trối chết Cửa phòng tắm gắt gao đóng lại, cô đứng phía trước đưa lưng về cửa sổ Bên trong ngoại trừ tiếng nước ào ào, còn có âm thanh đàn ông vừa trâm thấp lại gợi cảm: “Ưm..”

Trương Hiểu Du mặt đỏ tai hồng dùng tay che tai lại Thăng nhãi này tuyệt đối là cố ý!

Hai mươi phút sau, Trần Phong Sinh ăn mặc chỉnh tề đi ra từ bên trong, biểu cảm trên khuôn mặt anh tuấn sảng khoái lại nghiêm chỉnh, phẳng phất giống như người vừa mới kêu ở bên trong giống như không phải anh.

Anh lơ đấng mở miệng: “Bà ngoại hôm nay phẫu thuật”

“Ừm, vừa mới nghe được anh nói chuyện trên điện thoại!” Trương Hiếu Du dựa lên bệ cửa, vẫn duy trì khoảng cách xa vài bước.

Môi mỏng Trần Phong Sinh giật giật, tựa như muốn nói gì, cuối cùng chỉ nói: “Anh đi trước Trương Hiểu Du lúc này lông mĩ cũng không nâng lên, rõ ràng là bộ dáng thúc giục anh rời đi nhanh lên, dư quang nơi khoé mắt liếc nhìn bóng dáng cao lớn của anh rời khỏi phòng ngủ, dựng thẳng lên lỗ tai, nghe được tiếng bước chân anh đi đến cửa lớn.

Khi tiếng cửa đóng lại, nghe thấy thanh âm đàn ông trầm thấp xa xa vọng lại: “Quần lót anh thay ra để ở bồn rửa mặt, nhớ giặt giúp anh”

Cái gì?

Trương Hiểu Du đôi mắt trừng lớn, một bước liền đi về phía phòng tầm trước mặt.

Lúc nhìn thấy bồn rửa mặt trống không, trong gương bộ dáng chính mình nhe răng múa vuốt, liền biết mình lại bị anh trêu đùa, bất quá nghĩ đến lời anh vừa mới nói, trước mắt hiện ra cụ bà mặt mày từ ái, cô cần cần môi.

Dưới lầu, chiếc Cayenne màu đen ngừng ở vị trí bên cạnh bồn hoa.

Trần Phong Sinh thắt đai an toàn, khởi động máy vừa mới lái xe đến cửa chính, từ bên trong có thân ảnh chạy ra thở hổn hển, vảy tay hô to “Chờ một chứt, dường như bởi vì quá vội vàng, áo khoác chỉ mới mặc được một bên tay, chiếc túi đeo chéo đung đưa.

‘Sau khi chiếc Cayenne dừng lại, Trương Hiểu Du mở ra cửa xe bên ghế phụ chui vào.

Bị ánh mắt đào hoa của anh liếc nhìn qua, cô có chút mất tự nhiên ngấng ngấng cảm: “Khụ! Anh nhìn cái gì, em lần này chỉ là vì phối hợp với anh diễn kịch cho trọn vẹn!”

Trần Phong Sinh nhướng mày, không nhiều lời lái xe ra khỏi tiểu khu, Lúc qua khúc cua, anh nghiêng đầu nhìn gương xe bên cạnh khóe miệng có chút không kiềm được cong lên Bà cụ nhìn thấy hai người bọn họ cùng nhau đến đây thì vô cùng vui vẻ, làm cho sắc mặt đều hồng nhuận lên không ít, không có chút gì giống như người sắp phải lên bàn giải phẫu ‘Sau khi tiến hành làm một loạt thủ tục chuẩn bị, bà ngoại thay đồ giải phẫu nắm trên giường đẩy, lúc được đẩy vào giải phẫu, ngăn cản hộ sĩ bên cạnh, vươn tay gọi cô: “Cá Nhỏ…”

Trương Hiểu Du vẫn luôn đi theo đuôi giường, thấy thế vội vàng tiến lên.

Cách một khoảng cầm lấy tay của bà cụ, gầy gò hoa văn che kín lại rất ấm áp, làm cho lòng cô cũng trở nên khấn trương theo, nhưng trên mặt lại cười nói: “Bà ngoại, bà đừng lo lắng, ngủ một giấc tỉnh lại liền không có việc gì!”

Tuy rằng không có quan hệ huyết thống chân chính, nhưng trong lòng cô đặc biệt chân thành hy vọng bà cụ có thể khỏe mạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc