ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 916

Anh bước tới lật người cô lại, ngoài việc tránh cho cô bị bánh bao nhỏ đè lên còn để cho anh nhìn cô rõ hơn.

Hoàng Trường Minh lật chăn bông năm vào, sau khi tắt đèn anh ôm cô vào lòng, chủ động nhắc đến chuyện lúc chiều: “Sau này nếu không muốn gặp ba anh, thì đừng cho ông ấy vào!”

“Như vậy cũng không tốt .” Lam Ngọc Anh khó xử nói.

Hoàng Trường Minh nhướng mày, cảm thấy như vậy cũng không tệ.

Nhìn thấy lòng bàn tay của anh đang chui vào trong bộ đồ ngủ và vị vết mổ gần phía dưới ngực bên phải, cô không khỏi ngẩng đầu lên nị hình như ngày mai phải đến bệnh viện khâu rồi?”

“ỪZ Hoàng Trường Minh rên rỉ, trong lòng tính toán ngày tháng sau đó khế nhếch môi: “Buổi sáng anh đi cùng em”

“Không cần, em có thể tự mình đi” Lam Ngọc Anh lắc đâu.

“Ngủ đi” Hoàng Trường Minh vươn tay che mắt cô, như ra lệnh cho một đứa trẻ Ítve Ừm, Lam Ngọc Anh biết rằng anh đã đưa ra quyết định rồi Đôi mắt cô bị lòng bàn tay khô và ấm của anh bao phủ, cô chớp chớp mắt, lông mi quét qua lòng bàn tay anh, cô nghe thấy thanh âm nuốt khan trong cổ họng của anh, có chút không chịu nổi: “Đừng trêu anh!”

Lam Ngọc Anh vô cùng vô tội.

Ngày hôm sau Hoàng Trường Minh thực sự hoãn lịch trình buổi sáng và cùng cô đến bệnh viện sau bữa sáng.

Ngoài việc tháo các vết khâu, anh còn yêu cầu cô ấy kiểm tra sức khỏe rồi sau đó mới vào phòng khám của bác sĩ. Sau khi bác sĩ đối diện nhìn thấy kết quả, anh ấy cười và nói với hai người: “Cô Ngọc Anh hiện đang ở trong tình trạng sức khỏe tốt và đang hồi phục. Tất cả đều rất tốt, cô cứ yên tâm! “

“Cảm ơn bác sĩ!” Lam Ngọc Anh nói với lòng biết ơn.

“Không cần cảm ơn, đây là những gì tôi nên làm!”

Bác sĩ mỉm cười

Tiếp theo ngoài việc kê đơn một số loại thuốc uống tốt cho việc phục hồi thể chất, họ còn giải thích một số điều cần chú ý sau khi về nhà.

Lam Ngọc Anh nghe cấn thận rồi gật đâu đông ý, lúc định nhận lấy đơn thuốc mới được bác sĩ kê cho, Hoàng Trường Minh ở bên cạnh đột nhiên hỏi: “Bác sĩ, bây giờ cô ấy có thể tập thể dục vất vả không?”

Lam Ngọc Anh chỉ cảm thấy một lưông nhiệt nóng hổi bốc trên mặt.

Thể dục vất vả Mặc dù anh nói rất uyển chuyển nhưng ai mà không hiểu điều đó đang ám chỉ gì. Lam Ngọc Anh nhất thời cúi đâu xuống, trong đáy mắt cô có thể nhìn thấy y tá trưởng bên cạnh đỏ bừng.

“Tôi e rằng hiện tại sẽ không ổn!” Bác sĩ giải thích cũng là nam giới, đã có gia đình nhưng gương mặt có phần ngượng ngùng, anh ấy lắc đầu và giải thíchÍt nhất đã khâu bốn lớp trong ca mổ. Sợi chỉ đã rút nhưng mô bên trong vẫn đang hồi phục vết mổ, sẽ mất một thời gian. Không nên vận động mạnh lúc này dễ gây rách vết mổ, ít nhất cũng phải mất một tháng! “

“Lâu như vậy, tận một tháng!” Hoàng Trường Minh nhíu mày.

‘Sau ca phẫu thuật, anh nhất định không được động vào cô dù ham muốn thế nào thì anh cũng phải chờ đợi vết khâu lành như cũ. Sự bất bình làm tâm trạng anh thất vọng tới mức lộ hẳn ra bên ngoài. Bác sĩ cười khả khà, lại ngập ngừng nói tiếp: “Nếu anh đang gấp thì thực sự nửa tháng cũng không sao.

Nhưng phải đặc biệt chú ý, đặc biệt là về tư thế, chọn thứ không gây áp lực cho vết mổ”

Lam Ngọc Anh còn không dám ngẩng đầu lên, mặt cô đỏ tới tận mang tai Nếu có thể cô muốn bốc vào không khí luôn!

Hèn gì anh nhất định đòi cùng cô đi khâu lại, ngoài lo lắng thì còn phải hỏi chuyện này…

Lam Ngọc Anh gần như có thể nhìn thấy dòng chữ “những người trẻ tuổi đang tràn đầy năng lượng” từ khuôn mặt của các bác sĩ và y tá, bước ra khỏi văn phòng, cô sải bước càng nhanh hơn, dường như muốn thoát ra khỏi đây cảng nhanh cảng tốt.

Cô không dám ngấng đầu cho đến khi ra khỏi tòa nhà bệnh viện.

Hoàng Trường Minh nhíu mày nghiền ngắm lời nói của bác sĩ, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng mỏng, giọng nói nhàn nhạt nói: “Sẽ mất hai tuần đó”

Bình luận

Truyện đang đọc