ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1876

‘Vẻ mặt Trần Phong Sinh bây giờ so với lúc trên bàn mổ còn nghiêm túc hơn, anh đưa que thử lên cao ngay dưới ánh mặt trời, nhìn hết lần này tới lần khác.

Trương Tiểu Du nhìn cảnh này, cô xấu hổ muốn chết, nhất là thỉnh thoảng có người đi qua đi lại trong hành lang.

“Em vừa thử một tiếng trước!” Cô cắn môi, xấu hố mà vặn vẹo ngón tay, “Không biết có phải thật hay không, vừa nhìn thấy kết quả, em liền chạy tới chỗ anht Trần Phong Sinh cất que thử thai như báu vật vào trong túi, sau đó cùng cô.

bước nhanh về phía thang máy: “Chúng ta đến khoa sản đi!”

Đi nửa đường, dường như cô nhớ đến điều gì đó, cô lập tức giảm tốc độ lại.

‘Văn phòng Giám đốc Khoa Sản.

Trương Tiểu Du ngồi trên ghế, đưa bàn tay phải nắm chặt lấy bàn tay to lớn của Trần Phong Sinh, trong lúc chờ đợi kết quả, hai người bất giác nín thở, thậm chí không dám thở mạnh, đưa mắt chăm chú nhìn vào vị giám đốc của sản phụ khoa ngồi ở bàn làm việc.

Cuối cùng, giám đốc khoa phụ sản nhìn tờ kết quả kiểm tra: “Chúc mừng, cô ấy đã mang thai ba tuần bốn ngày!”

“Thật sao?“ Trần Phong Sinh đột nhiên nói.

“Là thật!” Giám đốc khoa phụ sản nhìn thấy niềm vui sướng của hai vợ chồng, ông mỉm cười đưa tờ xét nghiệm ra: “Chỉ số HCG huyết thanh trên đó đã lên tới 1086! Tôi nói vợ chồng cậu còn trẻ mà, sau này sẽ có con, không phải tôi nói đúng rồi sao! Tôi kê đơn cho cô Trần một số loại vitamin bổ trợ, trở về cô nhớ uống đúng giờ nhé”

Đứa trẻ trước kia cũng do giám đốc sản phụ khoa phụ trách chăm sóc, ông cũng không dễ chịu khi cô bỏ nó, còn bây giờ ông cảm thấy mừng cho hai người.

Đôi vợ chồng này còn quên nói lời cảm ơn với vị giám đốc, khi ra khỏi văn phòng, họ mới quay ngược lại bày tỏ sự cảm ơn.

Như một giấc mơ, anh lâng lâng như bước đi trên những cục bông mềm mại Với que thử thai và sự xác nhận của bác sĩ, cô chắc chẩn rằng trong bụng mình lúc này đang mang một sinh linh bé bỏng Trần Phong Sinh dừng bước, vươn tay ôm cô vào lòng, căm đặt trên cổ cô.

Khuôn mặt tuấn tú bị che khuất, giọng nói trầm thấp nay mang thêm sự hưng phấn: “ Bà xã, cảm ơn em!”

“Ây da, anh cũng đóng góp không nhỏ đó!” Trương Tiểu Du ngại ngùng nói Trần Phong Sinh siết chặt vòng tay, không hề buông cô ra, ngược lại còn ôm cô chặt hơn, giọng nói của anh còn nghẹn hơn trước: “Vợ à, cuối cùng chúng ta cũng có con rồi!”

Khi các chữ cuối được nói ra cũng là lúc cô cảm nhận có một dòng nước nóng chạy đọc theo viền cổ áo .

Thân thể Trương Tiểu Du cứng đờ ngay tại chỏ.

Cô biết, đó chính là nước mắt của anh.

Là nước mắt của Trần Phong Sinh.

Trương Tiểu Du mím môi, mũi đỏ bừng: “Đúng vậy!”

Ông trời đã không phụ lòng người, cuối cùng một lần nữa ban cho họ đứa bé.

Hai người bọn họ ôm chặt lấy nhau, mặc kệ người qua lại nơi hành lang, mặc kệ ánh mắt nhìn chăm chằm vào họ. Hai người cũng không buông nhau ra, không gian như chỉ còn lại họ lặng lẽ tận hưởng sự ấm áp, niềm vui to lớn này.

Không biết đã qua bao nhiêu lâu, bả vai của Trương Tiểu Du cũng đã bắt đầu mỏi. Tưởng rằng anh buông ra, lại nghe thấy giọng nói trâm ấm của anh vang lên đầy phấn khích: “Có vẻ như những gì anh cầu trước đây trong chùa đã thực sự có tác dụng. Sáng mai anh phải đi thắp nhang để tỏ lòng thành kính! “

Trương Tiểu Du: Không phải là một tuần ở Bangkok sao?

Trần Phong Sinh thậm chí còn không đi làm, còn hai tiếng nữa mới tan ca, anh mặc cả áo phẫu thuật, nấm tay cô ra khỏi bệnh viện, trực tiếp lái xe về nhà.

Trên đường về anh cũng ghé siêu thị và mua đầy hai giỏ xe.

Bình luận

Truyện đang đọc