ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1079

Bị ánh mắt âm trầm của anh nhìn tới, nhân viên cũng phải xiết chất xương cột sống, đành phải ôn tồn giải thích: “Anh này, dựa theo quy định liên quan, làm thủ tục ly hôn và đăng ký kết hôn đều giống như nhau, đều phải lập hồ sơ ở hệ thống của chúng tôi, đồng thời con dấu trong giấy kết hôn phải hết hiệu lực, cho nên cần phải thu hồi lại giấy kết hôn, trong số giấy tờ hai người mang đến thiếu giấy kết hôn, cho nên tôi thật sự không thể giải quyết cho hai người!”

Hai người đồng thời cứng đờ, Lam Ngọ Anh liếm môi một cái, kiên trì yếu ớt nói: “Ặc, thật ngại quá, chúng tôi đến để đăng ký kết hôn…”

“Đăng ký kết hôn?” Nhân viên kinh ngạc, vẻ mặt ngơ ngác: “Vậy hai người đến chỗ tôi làm cái gì, đăng ký kết hôn phải xếp hàng ở chỗ khác!”

Quay đầu nhìn, quả nhiên bảng hiệu treo trên cửa là xử lý ly hôn.

Hoàng Trường Minh cứng ngắc đi ra khỏi văn phòng, vẻ mặt ngượng ngùng hắng giọng một cái: “Khụ, có chút khẩn trương”

Lam Ngọc Anh cười phì ra tiếng, đối với ông chủ lớn có được toàn bộ tập đoàn Hoàng Oanh, đã làm đủ các loại chuyện lớn chuyện nhỏ trong buôn bán, cho dù trước đó bản thân bị hãm hại trong việc làm cũng có thể gặp nguy không loạn, chỉ sợ là cả đời anh chỉ có một lân khẩn trương, Nhưng sau một trận náo loạn khôi hài này, tâm trạng của cô đã được thả lỏng không ít Lúc này bọn họ đi đến một bên khác đi xếp hàng, bình tĩnh đọc s đi vào làm htính Nhân viên lấy tất cả giấy tờ cần thiết ra, trước tiên kiếm tra số hộ khẩu và thẻ căn cước, lại lấy ra tờ giấy “cam kết xin đăng ký kết hôn”, để bọn họ ký tên và ấn dấu tay tại mỗi cột cam kết của từng người ‘Đến một bước cuối cùng, nhân viên mỉm cười nhưng cũng thận trọng hỏi: “Xin hỏi hai người có tự nguyện kết hôn không?”

Lam Ngọc Anh và Hoàng Trường Minh quay sang nhìn nhau, sau đó cùng nhau gật đầu.

“Cót”

TC Nhân viên nhận được đáp án rồi thì đưa tay đóng dấu mộc hai tiếng “cộp cộp”, bảo bọn họ trả tiền phí, để đổi lấy hai tờ giấy kết hôn mới tỉnh, sau khi mở ra, trên đó cũng là bức ảnh riền đỏ mới vừa ra lò không lâu, bọn họ mim cười đối mặt với ống kính.

Đây là lần đầu tiên Hoàng Trường Minh nở nụ cười khi chụp ảnh, nhìn kỹ còn có thế phát hiện ra khóe môi anh bởi vì khẩn trương mà cứng ngắc.

Trong phòng tuyên thệ ở hành lang phía trước, bọn họ cất giấy kết hôn đứng lên bục, nhân viên phát cho mỗi người một cái thẻ nhỏ màu hồng, nhiệt tình hướng dẫn bọn họ đọc lời thề ghi trên đó.

Trong phòng, giọng nói của mỗi người vang vọng thật lâu “Chúng tôi nguyện kết làm vợ chồng. Từ hôm nay trở đi, chúng tôi sẽ gánh vác trách nhiệm và nghĩa vụ hôn nhân mà cộng đồng giao phó. Bên trên hiếu thảo với bố mẹ, dưới dạy dỗ con cái, tôn trọng yêu thương lẫn nhau, tin tưởng lần nhau, thông cảm nhường nhịn lẫn nhau, giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn, yêu quý cả đời…”

Sau khi ra khỏi ủy ban, gió mát phía đổi diện phả lên trên mặt, trong lòng Lam Ngọc Anh lại như có sóng to gió lớn, giống như đang nằm mơ, mà Hoàng Trường bên cạnh đang dùng đôi mắt nặng rề tĩnh mịch nhìn chảm chảm vào giấy kết hôn trên tay, là chân thực duy nhất bên trong giấc mơ.

“Kết hôn hạnh phúc”

Trong lúc chớp mắt, cô nghe thấy anh dán môi mỏng ở bên tai.

Khuôn mặt Lam Ngọc Anh hiện lên màu đỏ ứng, dựa vào trong lòng anh, trái tìm vừa thỏa mãn vừa ấm áp, trong mũi lại có chút ê ẩm, cô ngửa mặt lên nhẹ giọng gọi anh trong giấc mơ: “Ông xã!”

“Em gọi anh là gì?” Hoàng Trường Minh nắm chặt bờ vai của cô.

“Ông xã…” Lam Ngọc Anh sợ hãi lại kêu lên.

“Lại gọi lần nữa!” Hoàng Trường Minh mím môi, trong lòng lại có ý cười Trong mắt Lam Ngọc Anh có ánh sáng ngây ngốc, dịu dàng ngoan ngoãn gọi: “Ông xã “

“Gọi thêm mấy lần!” Anh văn không thôi.

Cuối cùng Lam Ngọc Anh không nhịn được liếc anh một cái.

Hoàng Trường Minh không so đo với cô, cánh tay đang ôm cô bỗng dưng siết chặt mấy phần, cơ thế hai người vốn đã kề sát lại càng không một khe hở, môi mỏng hôn lên đỉnh đầu cô, tiếng nói có chứt nặng nề khàn khàn: “Bà xã, anh muốn hôn em”

Bình luận

Truyện đang đọc