ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 912

Một giờ trưa, nắng chói chang chiếu vào căn phòng Bánh bao nhỏ ngủ gật sau bữa trưa, Lam Ngọc Anh ngồi vào bàn nhất đậu và nướng thêm miếng sườn vào buổi tối.

Có tiếng động từ cổng vào, Thim Lý đang tưới hoa ngoài sân vội vã bước vào với chiếc ẩm vẫn cầm trên tay: “Cô Ngọc Anh…

Lam Ngọc Anh đang khó hiểu thì ánh mắt nhìn thấy người đang đứng phía sau, cô không nhịn được đứng dậy và nghiêng người nhìn về phía cửa ra vào.

Cô nhìn thấy Hoàng Kiến Phong trong một vest nghiêm chỉnh, và người lái xe đang đứng ở bên cạnh.

‘Vừa nhíu mày cô vừa cảm thấy rất ngạc nhiên: chủ tịch Phong!”

Ừ” Hoàng Kiến Phong gật đầu, sau đó nghiêm nghị hỏi: “Chỉ để cho tôi đứng ở cửa ư?

“Mời bác vào .. Lam Ngọc Anh giật mình nói.

Bỏ đậu lại vào chậu, cô từ phòng ăn bước ra rồi đưa Hoàng Kiến Phong vào phòng khách, thần kinh bất giác căng thẳng lúc nào không hay.

Sau khi Hoàng Kiến Phong ngồi xuống phía đối diện, Lam Ngọc Anh cũng do dự ngồi xuống. Hai tay hai chân chậm rãi nám chặt, lần trước Hoàng Kiến Phong đột nhiên tới thăm cửa, cô vẫn còn nhớ rất nhiều chuyện. Ông ấy trực tiếp gọi cô ra quán trà bên ngoài nói chuyện. Không biết mục đích lần này là gì Trong không gian im lặng, có tiếng bước chân ở cầu thang.

Sau khi Lam Ngọc Anh quay lại liền thấy bánh bao nhỏ mặc đồ ngủ dụi mắt chạy xuống, chắc có lẽ cậu bé nghe thấy giọng nói của Hoàng Kiến Phong ở dưới lầu, bước chân cũng có chút lo lắng, mấy cái đầu nấm hơi ngước lên nhìn.

“Ö Đậu Đậu, cháu dậy rồi à?” Cô ra hiệu cho cậu bé ngồi xuống, Bánh bao nhỏ trực tiếp ngồi xuống, nhìn Hoàng Kiến Phong đang ngồi đối diện sau đó vặn người mở ra hai cánh tay ngần ngủn như gà mẹ bảo vệ gà con, đanh giọng nói: “Ông ơi, ông không được phép bắt nạt cô Ngọc Anh”

Dù tuổi nhỏ không biết gì nhưng trong lòng trẻ con luôn nhạy cảm nhất.

Trái tim luôn cứng rắn của Hoàng Kiến Phong bị đôi mắt sáng và sạch như nho đen của cháu trai làm cho cảm động, khuôn mặt già nua đỏ bừng, xấu hổ ho khan một tiếng: “Ông nội không có bắt nạt!”

Nghe được câu đó, bánh bao nhỏ thở phào một cách nhẹ nhõm nhưng vẫn không thả lỏng cảnh giác mà đứng trước đầu gối của Lam Ngọc Anh.

Hoàng Kiến Phong nhìn bộ dạng cháu trai bảo vệ cô vì sợ bị ông ấy ức hiếp, trong lòng liền cảm thấy rất khó chịu, có chút ghen tị đồng thời còn cảm thấy sởn gai ốc.

Chắc chắn cậu bé là do cô sinh rat Không khí trong phòng khách ngượng ngập hơn rất nhiều, may mà Thím Lý bước tới bưng hai tách trà và đưa cho mỗi người Lam Ngọc Anh nhìn Hoàng Kiến Phong không để tâm tới tách trà lại nhớ tới lần ông ấy gọi cô đến quán trà nói chuyện hai lần trước đó, hầu như ông ấy cũng không động đến trà. Hai cha con nhà họ có vẻ không thích uống trà.

Lam Ngọc Anh do dự nói: “Thím Lý, chúng ta đổi một ly nước trái cây!”

Nghe xong lời này, Hoàng Kiến Phong có chút kinh ngạc nhìn cô.

Ống ấy thực sự không thích uống trà, nhưng xét cho cùng ở tuổi này, ông ấy cũng không thể đi đến bất kỳ quán cà phê nào để nói về những câu chuyện như một thanh niên nữa. Chỉ có thể đến các quán trà đạo đúng với độ tuổi của mình. Nhưng dù sao thì trà cũng là thứ tượng trưng mà tất cả mọi người dùng để tiếp khách, chỉ vài lần tiếp xúc mà cô đã có thể nhận ra những chỉ tiết như vậy.

Tâm trạng của Hoàng Kiến Phong bây giờ thực sự có chút phức tạp. Bốn năm trước cô không thể dễ dàng buông bỏ chuyện của đứa trẻ, nhưng bên kia là cha của Hoàng Trường Minh, cô sẽ tôn trọng từ tận tâm. Hành động muốn tới đưa canh tẩm bổ cho cô cũng thể hiện ông ta có thiện cảm ơn ít nhiều Cô dè dặt hỏi: “Chủ tịch Phong, bác tới là có việc gì ạ?”

“Không có gì!” Hoàng Kiến Phong lắc đầu nói, sau đó sắc mặt đột nhiên nghiêm nghị: “Lúc xuất viện sao không nói cho tôi biết!

Lam Ngọc Anh ngấn người, không biết nên trả lời như thế nào đây.

“Không phải, cô Ngọc Anh!” Người tài xế vẫn luôn đứng bên cạnh lên tiếng: “Chủ nhân còn lệnh cho tôi tiếp tục đi giao súp cho cô nhưng không ngờ tới nơi lại không thấy cô đâu, kết quả chỗ súp đó đã bị lãng phí…”

Bình luận

Truyện đang đọc