ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 2026

Anhta nhanh chóng bóp tắt điếu thuốc ở trong tay, lập tức đẩy cửa ra rồi nhảy xuống xe.

Trần Văn Sáng nhìn thấy bóng hình xinh đẹp vừa đi đến ngã tư ban nãy, đứng cứng ngắc ở kia, sau đó, mềm nhữn ngã xuống “Lan Hoai”

Trong lòng của anh ta bỗng nhiên thảt lại Trần Văn Sáng trên mặt không lộ vẻ gì nhưng giống như là cái gương trong nháy mắt xuất hiện khe hở, anh ta đạp trên ủng chiến, hướng về phía cô chạy tới.

Khi Lý Lan Hoa sắp ngã xuống đất, anh ta duỗi hai tay kịp thời đỡ được cô.

Lý Lan Hoa ngã vào trong ngực của anh ta, đôi mắt nhảm chặt, run nhè nhẹ, sắc mặt tái nhợt, bờ môi cũng đang run rấy, trên trán đã có mồ hôi lạnh thấm ướt vài sợi tóc, tình hình thật không ổn.

Tay Trần Văn Sáng nắm chặt: “Đừng sợ, có chú ở đây!”

Lông mi Lý Lan Hoa run rất lợi hại, tựa như là cảm nhận được hơi thở của anh ta, trong thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở: “Chú nhỏ…”

Trong bệnh viện.

Lý Lan Hoa tỉnh lại, dù chỉ mở một chiếc đèn ngủ, cô cũng có thể thấy rõ ràng một màu trắng đập vào mắt, biết mình đang trong phòng bệnh.

Lần này hình như đã là lần thứ ba nhập viện rồi Mỗi một lần, đều là Trần Văn Sáng đưa cô tới.

Lý Lan Hoa nâng tầm mắt tìm kiếm trong phòng bệnh, đến phía trước cửa số thì dừng lại Trần Văn Sáng thân thể tráng kiện đang đứng gác tay ở đó, phía ngoài ánh trăng cùng ánh đèn trong phòng thấp thoáng trên người anh ta. Dù hôm nay anh không mặc quân phục nhưng vẫn có một loại cảm giác câu hồn đoạt phách mạnh mẽ.

Người đàn ông kiên cường mạnh mẽ như vậy rất dễ khiến cho người ta quên cả hô hấp.

Bên ngoài bóng đêm đã rất sâu, mặt trăng lơ lửng ở trên cao, cũng đã rang sáng. Phía ngoài hành lang đều rất yên tĩnh.

Lý Lan Hoa nhớ tới lần trước mổ ruột thừa.

Lúc cô tỉnh lại, cũng là anh ta canh chừng ở bên cạnh mình.

Chỉ là bóng lưng của anh ta lúc này nhìn lạnh lẽo cứng rần, có chút cảm giác xa cách.

Nếu như nhớ không lầm thì Lý Lan Hoa nhớ rằng trước khi hôn mê, anh ta đã từ phía sau đỡ lấy cô, giọng nói trầm thấp mạnh mẽ ở bên tai nói cô đừng sợ, có anh ở bên cạnh rồi.

Ánh mắt rơi trên người anh ta, cô cố gắng không phát ra âm thanh nào. Nhưng Trần Văn Sáng cũng đã cảm nhận được, quay người lại: “Tỉnh rồi”

“Ừm..” Lý Lan Hoa trả lời.

Vừa mới tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ của cô còn có chút yếu ớt, làm người ta không khỏi thương yêu.

Trần Văn Sáng đi đến trước giường bệnh, trâm ngâm hỏi: “Cháu có cảm thấy choáng váng đầu óc không?”

Lý Lan Hoa trầm mặc một lúc, sau đó lập tức gật đầu: ‘Ừm..”

Trần Văn Sáng sớm đã có suy đoán này.

Trước đó, có lần đuổi bắt một tên lính đào ngũ ở công viên, tay anh bị dao đâm chảy không ít máu. Khi đó cô đã xé một mảnh vải trên quần áo xuống, muốn băng bó cho anh. Nhưng vừa chạm tới vết thương của anh, sắc mặt rõ ràng không được tốt, về sau liền tránh né để anh tự băng bó.

Lúc ấy anh liền phát hiện ra, sau đó lại phải suy nghĩ đến một vấn đề khác nên không hỏi nhiều.

Bệnh sợ máu là một loại bệnh mà khi người mắc nhìn thấy máu liền ngất, biểu hiện chủ yếu là đầu choáng váng, bưồn nôn, hoa mắt, tim đập nhanh, tiếp theo sắc mặt trắng bệch, ra mồ hôi lạnh, tay chân lạnh toát, huyết áp giảm xuống, mạch đập yếu ớt, thậm chí đột nhiên ngất đi.

Trước kia khi anh dẫn theo một nhóm tân binh, trong đó có một người có triệu chứng tương tự. Trần Văn Sáng có thể hiểu được loại bệnh này, đây cũng không tính là bệnh nghiệm trọng gì cả, bình thường cũng sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày.

Lý Lan Hoa nói thật nhỏ: “Khi còn bé đi trên đường cao tốc thì xảy ra một vụ tai nạn xe, bố mẹ của cháu tử vong ngay tại chỗ, chỉ có cháu may.

mắn còn sống sót! Lúc ấy có rất nhiều máu, chảy đầy khoang xe, cho nên.

đã đế lại bóng ma tâm lý. Nếu nhìn thấy quá nhiều máu thì cháu sẽ chịu không nổi, mẹ nuôi cũng mang cháu đi khám, bác sĩ nói là chứng sợ hãi máu?

Bình luận

Truyện đang đọc