ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1877

Về đến nhà, họ thấy trong biệt thự có một người phụ nữ trung niên nở nụ cười hiền “Cậu chủ cô chủ đã về!

Trương Tiểu Du ngơ ngác nhìn anh, Trần Phong Sinh giải thích: “Đây là chị Trương, sau này sẽ chăm sóc eml”

Chị Trương rất nhanh nhạy, sau khi chào hỏi liền xách giày để lên kệ ngay ngắn, thu dọn túi lớn nhỏ của hai người vừa đi siêu thị mua về vội vàng đi vào phòng bếp.

“Cầm thú, anh tìm vú em khi nào vậy?” Trương Tiểu Du kinh ngạc.

“Lúc đi siêu thị!” Trần Phong Sinh cong môi, sau đó nghiêm túc nhíu mày, giọng điệu lo lắng: “Em đang mang thai, anh sẽ không bao giờ cho phép những chuyện trước đây xảy ra nữa! Anh sẽ nghỉ việc ở nhà chăm sóc em và con, nếu không anh sẽ không yên tâm!”

Trương Tiểu Du hiểu nôi lòng của anh, liền đưa tay ra ôm lấy anh thật chặt.

Quê quán tổ tiên của chị Trương là ở Kiên Giang, đặc biệt giỏi nấu canh, cô ấy cũng rất siêng năng.

Mỗi buổi sáng đều có một bát canh bổ dưỡng, Trương Tiểu Du uống xong thỏa mãn híp mắt lại, lấy giấy lau miệng. Vừa bước ra khỏi phòng ăn liền nghe thấy trong phòng khách có giọng nói trầm thấp xen lẫn ý cười.

“Vợ tôi đang mang thail”

Trương Tiểu Du im lặng đưa tay đỡ trán.

Ăn xong bữa sáng, Trần Phong Sinh khoanh chân dựa vào sô pha bắt đâu nói chuyện điện thoại.

Hầu hết tất cả những người có thể được gọi trong danh bạ đều đã được gọi một lần, nội dung cuộc gọi đều giống nhau, đó là dòng chữ “Vợ tôi có thai” ở trên, với vẻ mặt đắc thẳng.

“Con trai hay con gái còn chưa biết, mới hơn ba tuần!” Trần Phong Sinh cầm điện thoại, môi mỏng nhếch lên chưa dừng lại, giọng điệu kiêu căng cũng không cần che dấu: “Trường Minh, tôi lên làm cha rồi. Có phải cậu rất ghen tị không?

Sau khi nói xong, anh bị cúp máy.

Trần Phong Sinh không nản lòng, uế oải tiếp tục bấm dãy số tiếp theo: “Này, anh..”

Khi nói ba từ cuối cùng giống như trước, không có gì bất ngờ khi anh lại bị cúp máy giống như vừa rồi.

Nội tâm của Trần Phong Niên và Hoàng Trường Minh: “Đắc ý cái gì vậy, ai rồi không phải làm cha?”

Trương Tiểu Du bất lực nói: “Cầm thú, anh còn muốn gọi cho ai?”

“Gọi cho anh hai!” Trần Phong Sinh lười biếng nhướng mày.

Chỉ là trong vòng hai giây này, lông mày của cô hơi nhăn lại, không nhịn được hỏi: “Làm sao vậy?”

“Cúp máy !“ Trần Phong Sinh khịt mũi Trương Tiểu Du trợn tròn mắt.

Cô giơ tay chọc vào anh nói: “Anh giống như bình thường đi!”

Trần Phong Sinh cầm điện thoại trong lòng bàn tay, không nói lời nào tưởng.

đã kết thúc, anh liếc cô với đôi mắt đào hoa: “Nam Phi số mấy?”

“.. Trương Tiểu Du ngã xuống”

Nhìn lại chiếc đồng hồ treo trên tường, cô hỏi anh: “Này, chín giờ rồi, chúng ta đi chứ?”

‘Sau khi được chẩn đoán có thai ở bệnh viện ngày hôm qua, Trần Phong Sinh cho rằng lời thề mà anh cầu xin ở chùa rất hiệu nghiệm. Vậy nên sau khi trở về nhà thì anh liên tục cầu phật, muốn đến chùa để dâng hương, vì vậy hai người quyết định cùng nhau sáng nay đi chùa.

Nghe vậy, anh cuối cùng cũng bỏ điện thoại xuống: “Đi thôi!”

Hôm nay là thứ bảy, rất nhiều người đến dâng hương.

Đây không phải là một ngôi chùa lớn, nó được xây dựng trên sườn núi, từ dưới chân núi nhìn lên có rất nhiều người đi lên. Ngoại trừ cây cối tươi mát, khí trời phảng phất đều là mùi đàn hương, bầu không khí thanh tĩnh.

Bình luận

Truyện đang đọc