ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 558

Thực tế Diệp Tấn nói không sai. Bốn năm qua, cô vẫn luôn trốn tránh việc tiếp xúc với trẻ con theo phản xạ, bởi vì chúng sẽ khiến cô nhớ đến cái thai chết tím tái dính đầy máu kia. Ngay cả Nguyễn Phong cũng rất lo lắng, thỉnh thoảng đến Canada thăm cô sẽ chú ý không dẫn Châu Châu đi cùng.

Có lẽ đó chính là tâm lý trốn tránh trong tiềm thức của cô. Chẳng qua không ngờ mới về nước thì cô đã vô tình bắt được một cái bánh bao nhỏ.

Sự ỷ lại và yêu thích của đứa bé này khiến cô bất ngờ. Hơn nữa không hiểu sao, cô cũng rất muốn thân thiết với thằng bé. Cô không thể giải thích rõ nguyên nhân tại sao, chỉ quy kết là vì thằng bé rất đáng yêu.

Diệp Tấn ngồi bên cạnh nhìn họ. Không biết có phải là vì ánh sáng ngoài cửa sổ quá rực rỡ hay không mà biểu cảm nào đó của họ lại có vẻ rất giống nhau.

Nhận thấy tầm mắt của anh, Lam Ngọc Anh khó hiểu hỏi: “Sao vậy Diệp Tấn?”

“Không có gì.” Diệp Tấn hoàn hồn lắc đầu, cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều. Anh cười nói tiếp: “Đúng rồi Ngọc Anh, công việc của cậu sao rồi? Tớ nhớ trước kia cậu từng nói với tớ là lần này về nước, trừ việc viếng thăm bà ngoài thì cậu còn cần làm chút phỏng vấn. Cậu sắp xong chưa?”

“Ừ, chỉ còn hai cuộc phỏng vấn cuối cùng nữa thôi.” Lam Ngọc Anh trầm ngâm gật đầu.

“Vậy thì chắc cậu cũng sắp được về rồi!” Diệp Tấn đẩy mắt kính: “Đúng lúc tớ vẫn còn thời gian. Sau khi cậu giải quyết xong công việc bên này, tớ sẽ cùng cậu về Canada!”

Lam Ngọc Anh còn chưa đáp lời thì Đậu Đậu đang uống sữa chua bỗng nhào lên: “Ngọc Anh sắp đi rồi hả?”

“Đúng vậy.” Lam Ngọc Anh ngẩn người, sau đó gật đầu. Lần này cô vốn định về nước hơn một tháng rồi lại đi chứ không có ý định nán lại quá lâu.

Gặp được Đậu Đậu chỉ là ngoài ý muốn. Nhắc đến chuyện sắp rời đi, trong lòng cô cũng rất luyến tiếc, nhưng từ bốn năm trước, thành phố này đã không còn bất cứ ai, bất cứ chuyện gì khiến cô lưu luyến nữa rồi.

Nghe vậy, ống hút rơi ra từ miệng cậu bé, khuôn mặt đỏ bừng cau có, có vẻ rất sốt ruột: “Thế bé phải sao đây…

Trái tim Lam Ngọc Anh hơi chua xót. Trở về Canada là kế hoạch của cô, nhưng cô thật sự luyến tiếc cậu bé này. Song khi đối mặt với đôi mắt trong veo của cậu bé, cô lại không thể nói dối, khiến sau này cậu bé sẽ thất vọng.

“Đậu Đậu, lần này cô về nước là vì công việc, nếu cô đã làm việc xong thì đương nhiên phải trở về thôi.” Lam Ngọc Anh thở dài, sau đó bế cậu bé ngồi lên đùi mình, kìm nén đau buồn nói: “Mặc dù có lẽ cô sẽ không có cách được gặp cháu bất cứ lúc nào như bây giờ, nhưng không sao đầu, cháu có thể gọi điện thoại cho cô, chúng ta có thể call video qua messenger, hoặc là nếu có thời gian thì cô sẽ về nước thăm cháu.

Đậu Đậu mếu máo, vẻ mặt buồn bã.

Bóng đêm vừa buông xuống, chiếc Land Rover màu trắng tiến vào trong sân. Hoàng Trường Minh rút chìa khóa xe, nhưng không xuống xe ngay lập tức mà cầm một điện thoại, châm lên.

Làn khói màu trắng lan tỏa ra chung quanh, anh khoát tay lên cửa kính, thở hắt ra một hơi, đôi mắt sâu thẳm khẽ híp lại, sau đó cau mày tựa lưng vào ghế dựa, nicotine cũng không thể áp chế bực bội trong lòng anh lúc này.

Không phải là anh mới tăng ca ở công ty trở về, mà là bị gọi đến nhà họ Hoàng. Hôm qua Hoàng Thanh Thảo đã gọi điện thoại nói trước nên khi Hoàng Kiến Phong gọi điện đến, anh biết ông tìm mình để làm gì, nhưng lại không thể không đi.

Hoàng Kiến Phong nói rất hợp tình hợp lý. Anh đã đính hôn bốn năm, Đậu Đậu cũng sắp tròn bốn tuổi, có thể cho cậu bé thử tiếp thụ một người nhà mới, mà Lê Tuyết Trinh làm vị hôn thê cũng đủ tư cách, bao dung nhiều năm qua, dường như anh cũng nên đáp lại người ta.

Nhưng anh vẫn không chịu đồng ý. Trong lòng anh vẫn không muốn, hơn nữa trong khoảnh khắc nào đó, đầu óc anh bỗng nhớ đến Lam Ngọc Anh, thậm chí còn muốn chống đối với mệnh lệnh của cha. Dường như cảm giác muốn chống đối này không hề xa lạ đối với anh…

Hoàng Trường Minh rít một hơi thuốc lá, sau đó ném nửa điều thuốc còn thừa xuống đất, mở cửa xe đi vào biệt thu.

Bình luận

Truyện đang đọc