ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1509

Hôm nay là đầu tiên cô đi làm lại, sớm đi chiều về đều được Trần Phong Sinh đưa đón, thật ra vị trí căn hộ, Đài Truyền Hình và bệnh viện anh làm việc hình thành lên hình tam giác, từ bệnh viện anh đến chỗ cô có hơi xa, nhưng anh lại cứ không cho phép cô về nhà một mình.

Vẫy tay chào tạm biệt Tô Yến xong, cô đành phải xách túi đến ven đường chờ, cảm hếch lên nhìn xung quanh Đang lúc kiên nhân chờ anh thì một chiếc xe bông nhiên dừng ở bên cạnh cô.

Trương Tiểu Du thấy thế, đang định chuyển bước sang bên, ai ngờ cửa ghế lái mở ra, một người đi xuống gọi với cô: “Cô Trương!”

Cô không khỏi dừng lại, nghỉ ngờ nhìn sang.

Chỉ thấy chủ xe chạy tới trước mặt cô, là một người đàn ông hào hoa phong nhã, vẻ ngoài của đối phương xuất hiện trong tầm mắt, có chút giống như đã từng quen biết, Trương Tiểu Du cố gắng ở lật đi lật lại trí nhớ trong đầu.

Rất nhanh, cô hô nhỏ một tiếng: “Ồ, anh là… người anh họ kial”

“Không không, là anh trai!” Đối phương mỉm cười sửa đúng.

“Ngại quái” Trương Tiểu Du xấu hổ.

Người tới chính là người anh của cái vị xem mắt hẹn hò với Tô Yến, chẳng qua lại bị cô không nhớ rõ, không phải anh họ mà là anh trai, nếu không phải anh ta gọi cô một tiếng thì cô thật sự thiếu chút nữa đã quên còn có sự tồn tại của nhân vật này!

“Không sao!” Đối phương rộng lượng nở nụ cười, lập tức nói: “Trước đó tôi có đến tìm, cô Trương, tôi muốn hẹn cô, nhưng lúc ấy cô nói mình bận rộn nhiều việc, tôi chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ, cùng ngày đó tôi có để lại danh thiếp cùng phương thức liên lạc cho cô, sau khi trở về tôi vẫn chờ cô mãi, nhưng vẫn không thấy, cho nên hôm nay tôi đành phải mạo muội đến đây tìm cô!”

Nghe vậy, Trương Tiểu Du cười gượng: “Thật sự xin lỗi anh quá, tôi không cẩn thận đánh mất danh thiếp rồi!”

Nếu như đối phương không đề cập đến, Trương Tiểu Du cũng quên mất còn có chuyện này, hơn nữa tấm danh thiếp kia, cing không biết cô đã sớm vứt nó ở đâu rồi, ai biết là có tiện tay ném vào trong thùng rác hay không…

“Thì ra là thế, khó trách, tôi đã bảo mà, nhất định là có nguyên nhân gì đó!”

Người đàn ông nghe vậy, tỏ vẻ giật mình nói Trương Tiểu Du vừa nghe liền thấy không ổn, anh ta đã hiểu sai, cô giải thích: “Chuyện đó..”

Người đàn ông cũng không chờ cô nói xong, đã nói thẳng: “Cô Trương, lúc tôi vừa mới lái xe đến, có nhìn thấy cô vẫn đứng ở ven đường, là đang chờ xe đúng không? Vừa hay tôi có thể đưa cô về nhà, thuận tiện cùng ăn bữa tối cô thấy có được không?”

“Xin lỗi, tôi còn có việc!” Trương Tiểu Du bày tỏ.

vàng “Cô Trương, cô đừng từ chối người ta thế chứ!” Người đàn ông nhíu mày, còn cố ý tiến lên một bước, giọng điệu nghiêm túc: “Lần trước chắc tôi cũng đã biểu đạt rất rõ ràng tấm lòng của mình rồi, tôi cảm thấy rất hợp duyên với cô, có suy nghĩ muốn tiến thêm một bước tìm hiểu, hi vọng cô có thể cho tôi một một cơ hội, cũng là cho đôi bên một cơ hội!”

Trương Tiểu Du há miệng thở d0'c, muốn gọi đối phương, mà lại phát hiện mình còn chẳng biết tên họ đối phương là gì, tấm danh thiếp kia lúc ấy cô cũng không quan tâm đến, cho nên chỉ có thể mở miệng nói: “Anh này, hai ta không hợp!”

Cực rõ ràng, đối phương rất không hài lòng với đáp án cô đưa ra: “Chưa tiếp xúc, làm sao có thể biết là không hợp chứ? Cô Trương, tôi cảm thấy cô thế này là hơi võ đoán rồi! Hai người chúng ta đều là người đã ly hôn, có rất nhiều phương diện đều đồng tình với nhau, tôi không ủng hộ quan điểm của cô, tôi cảm thấy chúng ta cực kỳ thích hợp! Tôi không nói hiện tại muốn cầu xin cô chấp nhận tôi, nhưng chúng ta có thể làm làm bạn trước…”

“Dừng lại!” Trương Tiểu Du không chịu nổi phải cắt ngang, cô nhức đầu, nói thắng ra: “Tôi muốn nói rõ với anh rằng, cho dù anh có tốt nhưng ngay từ đầu tôi đã không có hứng thú với anh!”

“Tôi không tốt ở đâu sao?” Đối phương rõ ràng chưa từ bỏ ý định, còn giở công phu miệng lưỡi nói: “Cô Trương, có phải do mới ly hôn không lâu, cô còn chưa thoát ra khỏi bóng ma tâm lý không? Tôi hi vọng cô đừng quá đảm chìm trong quá khứ, con người lúc còn sống phải luôn nhìn về phía trước không phải sao, tôi có kinh nghiệm, có thể giúp cô nhanh chóng vượt qua, tôi vẫn là câu nói kia, cho tôi một cơ hội được tiếp xúc với cô được không!”

“Không được!”

Một giọng nam trầm thấp bỗng dưng vang lên bên cạnh hai người Trương Tiểu Du kinh ngạc quay đầu, chỉ nhìn thấy chẳng biết từ lúc nào chiếc Cayenne màu đen đã dừng ở ven đường, mà bóng dáng cao ngất của Trần Phong Sinh đang lười biếng đi đến chỗ bọn họ, hai tay đút túi quần, dưới ánh trời chiều gương mặt đẹp trai kia của anh thật sự quá xuất chúng.

Bình luận

Truyện đang đọc