ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1940

Cô ấy chớp chớp mắt, sau đó đưa tay lên vỏ một cái mạnh lên trán.

Rốt cuộc mình đang nghĩ đi hay không đi cái gì chứ? Chẳng lẽ không muốn anh ta đi để tiếp tục chuyện khi nãy sao.

Lý Lan Hoa suýt chút nữa thì bị ý nghĩ này của chính mình doạ sợ, nhanh chóng lồm cồm ngồi dậy bước xuống giường, áp lỗ tai vào cửa để nghe ngóng, rồi sau đó âm thầm khóa trái cửa lại.

Ngày hôm sau khi chuông điện thoại reng lên, cô ấy gian nan lật người dậy.

Đêm qua trần trọc mãi không ngủ được, đến hơn hai giờ sáng mới mơ màng chìm vào giấc ngủ, lúc này liên ngáp ngắn ngáp dài, nghĩ đến năm cuối cấp còn có buổi học vào sáng chủ nhật hàng tuần, cô ấy lại thấy chạnh lòng, muốn ngủ nướng một bữa cũng không được.

Lý Lan Hoa mở mắt ra, muốn nhờ bạn cùng phòng xin nghỉ học giùm, thì nhìn thấy những đồ vật mang phong cách nam tính ở xung quanh, lúc này cô ấy mới chợt nhận ra đêm qua mình đã ở lại trong căn hộ của Trần ‘Văn Sáng. Bộ đồ ngủ đang mặc và chăn bông trên người, dường như đều có chứa hơi thở nam tính của anh ta Lúc này trong căn hộ rất yên tĩnh, dường như chỉ có một mình cô ấy.

Sau đó Lý Lan Hoa nhớ ra, tối hôm qua Trần Văn Sáng có nói sáng mai anh ta phải đến sân bay sớm, không thể đưa cô ấy đến trường học, bảo cô ấy tự mình gọi taxi đi.

Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, tự nhiên cô ấy lại nhớ đến cảnh tượng anh ta đè cô xuống giường.

Cô ấy lắc lắc đầu, không được nghĩ đến nữa, xấu hổ quá đi mất!

Lý Lan Hoa nhặt quần áo treo trên ghế lên, vội vàng thay ra, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng vừa bước ra khỏi phòng ngủ, bụng bên phải liền đau nhới, cô ôm bụng lại rồi cố gắng đi về phía trước, nhưng hai chân đã trở nên mềm nhữn.

Tại một khách sạn năm sao, một chiếc xe Jeep màu xanh của quân đội đậu trước cửa Cửa xe của ghế phụ tá bên cạnh được mở ra, Lê Minh Hùng, người mặc quân phục giống như anh ta nhảy vào, Trần Văn Sáng đang hút thuốc thì liếc qua, hỏi: “Đã làm xong thủ tục nhận phòng chưa?”

“Vâng, tôi đã đưa người và hành lý lên phòng rồi!” Lê Minh Hùng báo cáo lại.

Nhìn thấy anh ta tiếp tục hút thuốc, trong mắt có chút trống rỗng, Lê Minh Hùng tò mò hỏi: “Đội trưởng Trần, từ sáng đến giờ anh cứ như người mất hồn vậy!”

Trần Văn Sáng không có để ý tới anh ấy.

Lê Minh Hùng không quan tâm, lắc lư cái đầu sáp đến gần: “Có chuyện gì anh có thể nói với tôi mà, nếu như là về vấn đề tình cảm, không chừng tôi có thể cho anh một vài ý kiến! Phải chăng là có liên quan đến cô bé Lan Hoa ngày hôm qua?”

Động tác hút thuốc của Trần Văn Sáng bỗng chốc ngừng lại Đường cong của môi mỏng hơi mím lại, vậy mà bị anh ta đoán trúng tồi Tối hôm qua bản thân anh ta dường như bị mất khống chế, ngoài việc nghe cô ấy nói bản thân anh ta thích đàn ông, cuối cùng anh ta còn biến thành Asexuality,trong lòng anh ta có chút phát cáu, ngoài việc cố ý hù dọa cô ấy ra, thì anh ta còn muốn trực tiếp dùng hành động đế chứng minh Nhưng trong quá trình đó, anh ta gần như không thế kiếm soát được sự tự chủ mà trước nay anh ta luôn lấy làm tự hào.

Trong lòng bàn tay, dường như vẫn còn lưu lại xúc cảm mềm mại của làn da cô ấy.

Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô ấy, bởi vì hoảng sợ mà trợn to hai mắt nhìn mình, ngây thơ vô tội giống như một chú nai rừng, Trần Văn Sáng lập tức hút hai ngụm thuốc.

Khóe mắt liếc sang bên cạnh, nhìn thấy cấp dưới bụng dạ đen tối của mình đang không ngừng nhìn anh ta cười cười, mơ hồ không rõ, anh ta dập tắt điểu thuốc, ném vào thùng rác bên cạnh, đồng thời nói: ‘Xuống xe.”

Mặt Lê Minh Hùng có một chút bưồn cười, khổ sở lẩm bẩm nói “Không phải chứ, đội trưởng Trần, anh nhẳn tâm bỏ lại tôi sao?”

Trần Văn Sáng không hề thay đổi sắc mặt: “Không tiện đường”

Dưới đôi mắt uy hiếp của anh ta, Lê Minh Hùng chỉ có thể thầm trách người đàn ông quá tàn nhẫn, sau đó mang theo vẻ mặt xám xịt bước xuống xe, đứng ở ven đường vẫy taxi.

Lông mày Trần Văn Sáng cũng không hề nhướng lên, lái chiếc xe Jeep xanh lục nghênh ngang rời đi Bởi vì hầu hết thời gian trong năm đều là ở trong quân đội, số lần nghỉ phép thực sự có hạn, không có nhiều cơ hội để ở chung với người nhà.

Bình luận

Truyện đang đọc