ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1270

“Anh đang trực ban!”, ba từ nặng nề được phát ra từ đầu dây.

Sau khi cúp điện thoại, Trương Tiểu Du cứ ngơ ngác nhìn vào màn hình máy.

Người đàn ông này, lá gan ngày càng lớn, trời ơi!

Chu Thị Linh bưng cốc nước đến bên cạnh vui vẻ nói: “Chị ơi, chị cãi nhau với anh rể à?”

“Không cớ”, Trương Tiểu Du trừng mắt nhìn sang: trực ban”

Tối hôm nay anh ấy phải “Vậy chị không đi xem anh ấy sao?” Chu Thị Linh mơ hồ chớp chớp đôi mất hỏi cô ấy.

“Trực ban thì có cái gì hay mà đi xem” Trương Tiểu Du không nhúc nhích, chỉ thản nhiên trả lời cho có lệ.

Chu Thị Linh nghe vậy sắc mặt bất động, nghiêm nghị nói: “Chị ơi, chị có biết có ba loại người đàn ông như thế nào rất khó tìm được vợ trong xã hội này không?”

“Ba loại nào?” Trương Tiểu Du khó hiểu “Bác sĩ, cảnh sát và giáo viên” Chu Thị Linh giọng điệu nghiêm túc phân tích sự thật: “Bởi vì ba loại nghề này ngoại tình nhiều nhất là bác sĩ. Họ nói rằng không thể ở nhà mà phải đến trực ở bệnh viện. Ai biết họ làm gì, nhất là khi có.

quá nhiều nữ y tá, thực tập sinh xinh đẹp. Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy”

“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, mau đi ngủ đi” Trương Tiểu Du cứng họng.

Thấy vậy, Chu Thị Linh khịt mũi nói tiếp: “Em nói thật đấy! Em biết anh rể của em không phải người như vậy nhưng chị vẫn phải đề phòng, tốt hơn hết là chị nên cẩn trọng. Đàn ông khi tức giận thì rất dẻ mắc sai lầm. Chị ơi, chị không nên bỏ qua, em khuyên chị nên đi kiểm tra”

“Chị đã nói rồi màt” Trương Tiểu Du đi tới giật lấy cốc nước, tức giận ra lệnh, cau mày nói: “Cuộc hôn nhân của bọn chị như thế nào chẳng lẽ em còn không rõ sao?”

Khi quay người lại đặt chiếc cốc trở lại chỗ cũ, ngón tay cô ấy không tự được siết chặt vào chiếc cốc.

Quả thực, mặc dù Trần Phong Sinh khoác trên người chiếc áo blue nhưng lại không chỉn chu về chuyện riêng tư như cậu Trần, sức hấp dẫn của anh ấy văn không thể nào bị chặn lại. Có rất nhiều y tá, bác sĩ ở bệnh viện này ưu ái anh ấy.

Cô ấy đã từng nghe những cô y tá nói về anh ấy không chỉ một lần bầng giọng ngưỡng mộ và mê đảm…

Nép mình trên sô pha cầm điện thoại muốn vào giao diện trò chơi nhưng luôn có chút lơ đếnh, hai phút sau, Trương Tiểu Du đột nhiên từ sô pha đứng lên nói: “Thôi, chị đi ra ngoài một lát”

‘Sau khi nói xong cô ấy vội vã ra khỏi phòng bệnh.

Khu phẫu thuật tim cũng rất vắng lãng như những khu khác, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện những cô y tá đang đi lại đẩy xe thuốc.

Trương Tiểu Du ra khỏi thang máy, đi dọc theo hành lang về phía văn phòng của Trần Phong Sinh, nơi anh ấy đang ở, bóng cô ấy bị ánh đèn kéo dài trên mặt đất còn có tiếng bước chân cô ấy nhẹ nhàng rơi xuống.

“Cốc cốc!”

Cô ấy đưa tay lên, ngập ngừng một lúc sau đó mới đưa tay gõ cửa hai lần.

Cửa cũng không khóa, Trương Tiểu Du văn tay nằm cửa và đẩy ra, bên trong không có ánh sáng chỉ có ánh trăng tràn vào từ cửa sổ, cô ấy nhìn quanh sau đó cau mày kinh ngạc.

Cô ấy đóng cửa lại, nhưng chân như đổ chỉ không thế bước tiếp.

Cô ấy cứ lang thang trên hành lang.

Lời nói của cô em họ Chu Thị Linh cứ văng vắng bên tai, cái gì mà bác sĩ là nghề ngoại tình nhiều nhất, trong bệnh viện có rất nhiều y tá, thực tập sinh xinh đẹp đang đợi anh ấy.

Khi đi qua phòng trực, cô ấy thấy có ánh đèn sáng Trương Tiểu Du giơ tay lên trên cánh cửa như hồi nấy, nhưng chưa kịp làm gì thì cánh cửa đã tự động trượt ra, hóa ra là cửa không khóa chặt, dưới ánh đèn, ở góc tủ sách bên trong, một y tá trẻ đang ngồi trên đùi của một người đàn ông đang mặc áo blue trằng.

Bởi vì cô ý tá đó đang vùi mặt vào người đàn ông còn người đàn ông đó đang quay lưng về phía cửa nên họ không nhìn thấy cô ấy.

Chẳng qua là, ngay cả tư thế ngồi cũng có thể đoán được dáng người của người đàn ông đó cao lớn, thẳng tắp, ánh mắt cô ấy rơi trên chiếc đồng hồ đang đeo trên tay trái người đàn ông nọ, Trương Tiểu Du không rõ nhãn hiệu của chiếc đông hồ nhưng cô ấy nhớ rõ ràng dây da màu nâu đó giống của Trần Phong Sinh mang!

Bình luận

Truyện đang đọc