ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 2138

“Vâng!”

Buổi chiều ngày hôm ấy, ánh nắng nhuộm đỏ phía chân trời. Sau khi luyện tập xong, Lý Lan Hoa liền tranh thủ quay về ký túc xá. Cô nhanh chóng đem trang phục ướt đẫm mồ hôi cởi ra, sau khi tắm rửa sạch sẽ liền lấy từ trong ngăn tủ ra chiếc đầm hoa ngắn tay, thao thêm chút son môi nhàn nhạt.

Lý Lan Hoa ở trước gương xoay một vòng, tiếp theo nhắn tin cho Thẩm Quân Sơn để thăm dò ý kiến. Dâu sao đây cũng là lần đầu tiên bọn họ hẹn hò đàng hoàng, vậy cho nên cô rất chờ mong có được kỉ niệm lãng mạn.

Thẩm Quân Sơn giống hệt Lý Lan Hoa, sau khi buổi tập huấn xong xuôi liền phóng đi như bay. Bất quá cậu không trở về phòng học mà chạy đi chơi game. Sau khi nhận được tin nhắn từ Lý Lan Hoa, cậu nhanh chóng trả lời.

“Cậu ăn mặc như vậy, cẩn thận bị chú nhỏ giật tiền cướp sắc!”

Lý Lan Hoa nghe vậy, gò má ửng hồng. Đúng là miệng chó không mọc được ngà voil Cô đương nhiên không chịu thua kém, ngay lập tức đáp trả.

“Cậu chỉ giỏi nghĩ nhiều! Coi như giật tiền cướp sắc thì cũng là mình giật tiền cướp sắc anh ấy, chứ làm gì có chuyện ngược lại!”

Tuy rằng không biết Trân Văn Sáng lương một năm bao nhiêu nhưng quân nhân so với sinh viên thì đương nhiên chênh lệch rất nhiều. Mà giá trị nhan sắc của đối phương lại càng khiến cô không đường luil Bên kia im lặng, hoàn toàn không có động tĩnh. Chờ đến khi Lý Lan Hoa thắt xong bím tóc xinh đẹp ở phía sau, điện thoại mới rung lên, hiển thị dòng tin nhăn đến.

“Xin phép đá đổ bát cơm chó này, cũng không có ý định ăn cơm chó của cậu!”

Trước rạp hát, không ít xe xếp thẳng hàng nối đuôi nhiêu. Đêm nay có buổi biểu diễn vậy cho nên chưa đến sáu giờ đã ngùn ngụt khách đến, phía trước vô cùng ầm ï náo nhiệt, bảo vệ phải liên tục điều hướng cho dòng chảy xe cộ rẽ đúng lối.

Tiêu Tuấn Kiệt bước xuống xe taxi, trong túi cả hai tấm vé nhưng hiện tại chỉ có một người đi. Buổi trưa lúc anh rủ Lý Lan Hoa, anh biết đối phương không có thời gian nên chỉ hơi thất vọng chứ không hề nản lòng.

Chẳng qua Tiêu Tuấn Kiệt cảm thấy năm dài trong lý túc xá thật sự rất buồn chán, vé để không cũng quá mức lãng phí, thế cho nên cứ việc vào xem.Chẳng biết vì sao lại trùng hợp nhưu vậy, thời điểm Tiêu Tuấn Kiệt đi đến trước cửa liền chạm mặt Trần Văn Sáng. Anh lập tức bước đến, cúi chào đối phương.

“Đội trưởng Trần!”

“Ừm! Tuấn Kiệt, cậu cũng thích xem kịch à?”

Trần Văn Sáng nhìn đối phương, tựa hồ chẳng có gì bất ngờ cả. Đooi mắt liếc qua tấm vé trong tay anh, vờ như thuận miệng hỏi. Tiêu Tuấn Kiệt nghe Trần Văn Sáng hỏi, mím môi không biết nói sao cho phải. Anh đương nhiên không thích mấy cái này, vốn dĩ muốn tạo ra cái cớ hoàn hảo để hẹn người đẹp đi chơi, ai ngờ lại xui xẻo như vậy.

“Cảm thấy bộ kịch này nhận được rất nhiều lời khen nên muốn xem thử một chút! Đội trưởng Trần, anh cũng đến đây xem kịch à?”

“Ừm, đi cùng bạn gái.”

Trần Văn Sáng gật đầu, thẳng thắn trả lời. Dường như mỗi lần nhắc đến đối phương, bên môi anh liền vương ý cười nhàn nhạt. Tiêu Tuấn Kiệt gia nhập quân ngũ không lâu nhưng biệt danh Trần Diêm Vương vô cùng nổi tiếng, không ai không biết. Có thể khiến người đàn ông ngày thường lạnh lùng nghiêm túc lộ ra dáng vẻ như vậy, thật sự là chuyện hiếm có khó tìm!

“Gô ấy đến rồi, tôi đi đây.”

Trần Văn Sáng khẽ nâng mắt, nhìn ra phía cửa, đột nhiên mở lời. Tiêu Tuấn Kiệt còn chưa kịp gật đầu, đối phương đã vội vàng bước xuống cầu thang. Tiêu Tuấn Kiệt vốn dĩ muốn đi thẳng vào rạp nhưng trong lòng vấn hiếu kì muốn nhìn dung mạo bạn gái đội trưởng Trần, không khỏi dừng bước, ngoái đầu lại.

Bình luận

Truyện đang đọc