ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1946

“Ừm, sở công an thành phố có cuộc họp” Trần Văn Sáng gật gật đầu, nhíu mày liếc đồng hồ trên cố tay, chuyến công tác đã sớm được quyết định rồi, đây cũng là lý do vì cao anh bảo Lê Minh Hùng chờ mình ở dưới lâu.

‘Ngập ngừng một lát, anh ta lại nói thêm: “Nhớ kỹ buổi sáng hôm nay chú đã dặn cháu như thế nào nhé. Có chuyện gì thì cứ gọi cho chú”

“Vâng” Giọng nói của Lý Lan Hoa hơi trầm xuống Thẩm Quân Sơn đứng ở bên cạnh rất giỏi nắm bắt cơ hội thế hiện, cậu bắt đầu thể hiện trước mặt người lớn để tăng điểm thân thiện: “Chú nhỏ, chú đừng lo, chú cứ yên tâm đi làm đi ạ, Lan Hoa ở đây đã có cháu lo rồi!”

Ánh mắt thản nhiên của Trần Văn Sáng chợt lướt qua khuôn mặt của thiếu niên kia, nhìn sang cô gái: “Chú đi đây”

“Ừm..” Lý Lan Hoa gật đầu, mặt mày có hơi phụng phịu.

“Cháu chào chú nhỏ!” Thẩm Quân Sơn réo theo.

Trần Văn Sáng không nói gì, xoay người đút túi quần, xỏ giày bộ đội, đôi chân dài thoăn thoắt bước đi.

Sau khi Thẩm Quân Sơn chạy tới đóng cửa phòng bệnh, cậu quay đầu lại đụng phải ánh mắt của Lý Lan Hoa, cả người run lên: “Mẹ kiếp, Lý Lan Hoa, cậu làm gì mà nhìn tớ bãng ánh mắt như vậy chứ, làm tâm hồn mỏng manh của cậu đây sợ muốn chết nè!”

“Cậu đừng gọi chú ấy là chú nhỏ nữa!” Lý Lan Hoa nhíu mày.

“Hả?“ Thẩm Quân Sơn ngẩn người ra, không thế hiếu được hỏi cô: “Tớ là bạn của cậu, không gọi chú nhỏ theo cậu thì gọi bãng gì chứ?

Lý Lan Hoa bĩu môi: “Chú tớ tên là Trân Văn Sáng, cậu có thế gọi Chú ấy là chú Trần!

Tuy chỉ là một xưng hô bình thường nhưng trong tiềm thức của cô, cô chỉ muốn mình mình gọi người đó là chú nhỏ.

‘Thấm Quân Sơn nghe vậy, rũ rũ mái tóc vàng khẽ nói: “Không phải đấy chứ, cậu có ham muốn chiếm hữu mạnh như vậy sao?”

Trước chiếc xe jeep màu xanh lá cây quân đội đang đậu ở tầng dưới trong bệnh viện, Lê Minh Hùng đang tựa vào đó cầm điện thoại di động lướt Facebook rất say mê.

Bình thường trong quân đội có kỷ luật là không được phép mang điện thoại di động bên mình, chỉ có thể dùng trong thời gian quy định, đương nhiên là trừ sĩ quan cấp cao Trần Văn Sáng ra. Vì vậy, nhân cơ hội ra ngoài quân ngũ, Lê Minh Hùng điên cưồng lướt Facebook để đọc mấy chuyện phiếm.

Đang mê mẩn lướt thì chợt cảm thấy sau lưng có một lưồng khí lạnh.

Lê Minh Hùng rụt cố lại, nhìn thấy anh cả nhà mình đi thẳng ra khỏi bệnh viện, với kinh nghiệm bao năm đi theo anh ta, ngoài khí chất cường thế áp bức đó thì dường như dường như còn pha chút lạnh lùng khó hiểu.

Không nên đụng vào hat Lê Minh Hùng cho rằng nếu không có cái bóng đèn như mình đi quấy.

rầy, anh ta cùng với đứa cháu gái nhỏ đã ở riêng trong phòng bệnh lâu như vậy, ít nhất bước ra ngoài thì mặt mày cũng phải tươi phơi phới lên chứt Trần Văn Sáng mở cửa xe: “Đi đến sở Công an thành phố!”

“Rõ!” Lê Minh Hùng lập tức nhận lệnh, vòng qua đầu xe ngồi vào ghế phó lái Sau khi thắt dây an toàn xong, Lục Hành dè dặt quan sát tỉ mi sắc mặt của anh ta: “Đội Trưởng Trần, anh làm sao vậy?”

“Nhìn thấy anh là tôi thấy khó chịu” Trần Văn Sáng quay người sang nói.

Lê Minh Hùng: ”.. Tôi không hiểu, tôi không biết gì hết trơn á!

Đến chiều, Lý Lan Hoa không chịu nổi nữa, cầm gối mà đập vào người Thẩm Quân Sơn.

Cô vừa mới phẫu thuật ruột thừa xong, nước còn chẳng được uống chứ đừng nói đến ăn, hãng ngày nằm ở đây nhìn một đống đồ ăn lớn trước mặt từ bên ngoài mang vào, bên trong còn có đồ cay nữa, chính là cái loại vừa ăn vừa xem TV ấy, nhưng ăn vào lại khiến cho vết thương của cô nhanh rách nên đành thôi Đến tối, ba người bạn cùng phòng trong ký túc xá cũng đến gặp cô.

Tuy nhiên, không giống như Thẩm Quân Sơn, bọn họ đã xin phép cô giáo Lý nghỉ học đàng hoàng và nói rõ lý do rằng họ đến bệnh viện đế, thăm cô, Ngoài chị y tá ra, còn có thêm ba người nữa, căn phòng trở nên sôi nổi hơn rất nhiều, Lý Lan Hoa cũng rất vui vẻ, đặc biệt là bọn họ không giống cái tên Thẩm Quân Sơn đó, họ mua hoa tươi đến nên mùi thuốc khử: trùng hắc cũng bị mùi hoa át đi không ngửi được nữa.

Sau khi Ngô Tĩnh cắm hoa vào bình, sau đó ngồi quay quanh giường bệnh nói: “Lan Hoa à, cậu có biết không, lân này Chu Kỳ Kỳ đã hoàn toàn nguội lạnh rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc