ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 2140

“Không phải chúng ta vào xem kịch sao?”

“Không xem.”

“Vậy tại sao lại hẹn gặp ở nơi này?”

Trần Văn Sáng nghe cô hỏi liền nhàn nhạt đáp lại, Lý Lan Hoa bấy giờ càng thêm cảm thấy khó hiểu. Anh đảo mắt, như có như không trả lời.

“Xử lý vài chuyện.”

“Vậy hiện tại xử lý xong rồi sao?”

“Ừm”

Đôi mắt Trần Văn Sáng đảo qua bóng người đang thất tha thất thiểu ở phía bên kia cầu thang, khẽ nhếch môi.

Lý Lan Hoa hoàn toàn không hề nghi ngờ, đi theo Trân Văn Sáng lên chiếc xe Jeep chuyên dụng mày xanh.

Cô ngồi vào ghế phụ, nhớ đến khoảng thời gian cách đây một năm, mối quan hệ giữa hai người chỉ đơn thuần là đàn anh và đàn em. Thế mà hiện tại đã vượt qau lăn ranh kiên cố kia, mặc dù thái độ khi theo đuổi của cô hoàn toàn rớt mất liêm sỉ nhưng cô vẫn không nhịn được nhoẻn miệng, nở nụ cười tươi rói.

Trần Văn Sáng khởi động xe, nhanh chóng rời khỏi rạp hát. Chẳng biết qua bao lâu, xe dừng lại trước một nhà hàng xa hoa. Lý Lan Hoa tháo đai an toàn, ngẩng đầu nhìn địa điểm trước mặt mình. Ba tầng lầu cao ngất, có cả chỗ ngồi với loại cửa sổ sát đất. Phong cách bài trí sang trọng nho nhã, cảm giác ngay cả dàn mèo cầu tài được bày ở quầy tiếp tân cũng vô cùng đắt giá.

Vốn dĩ Lý Lan Hoa tò mò muốn nghía xem bên trong, Trân Văn Sáng đã nhanh chóng mở cửa xe cho cô bước ra. Nghĩ đến việc đối phương cố tình chọn phòng ăn, chưa tiến vào đã cảm nhận được bầu không khí lãng mạn, gò má Lý Lan Hoa phút chốc đỏ bừng, vội vàng bước xuống xe. Bên trong, giám đốc nhà hàng đã đứng chờ từ sớm, cùng mọi người lịch sự cúi chào.

“Ngài Trân!”

Trần Văn Sáng lạnh nhạt gật đầu. Lý Lan Hoa lẽo đếo theo sau anh, nhìn hành lang trải dài phía trước. Tâng một cùng tầng hai là không gian dùng chung, chỉ tầng ba là có phòng riêng.

Trần Văn Sáng nắm lấy tay cô, dắt vào trong. Cô nghiêng đầu khẽ hỏi.

“Anh có thường xuyên đến đây dùng bữa không?”

“Thường xuyên.” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Anh gật đầu, sau đó dẫn cô đến vị trí có thể phóng mắt nhìn ra toàn bộ thành phố. Cô cảm thấy đây là do anh đặc biệt chuẩn bị vì mìn. Ánh sáng nơi này dịu nhẹ, ấm áp, khiến bầu không khí vừa lãng mạn lại vừa trữ tình, thanh âm hạ thấp xuống giống như đang quyến rũ lẫn nhau.

Lý Lan Hoa vô cùng yêu thích cảm giác này. Cô đảo mắt nhìn quanh, ngạc nhiên khi phát hiện dường như nơi này chỉ có mỗi hai người. Lý Lan Hoa ngó nghiêng ra ngoài, hiện tại đang là giờ dùng bữa nhưng ngoại trừ phục vụ thi thoảng qua lại thì chẳng thấy bóng dáng một thực khách nào. Cô mím môi, xem ra nơi này làm ăn chẳng khấm khá mấy!

Giám đốc dân theo nhân viên đến nơi, đưa lên thực đơn được trang trí với hoa văn vô cùng tinh xảo. Anh nhận lấy, ngẩng đầu hỏi cô.

“Em muốn dùng gì?”

“Những món anh chọn em đều thích.”

Lý Lan Hoa nghĩ Trân Văn Sáng thường xuyên đến chỗ này, đối với món ăn ắt hản vô cùng quen thuộc, vậy cho nên vui vẻ trả lời. Anh nghe xong liên mỉm cười thỏa mãn.

Chuyện anh thường xuyên đến đây hoàn toàn là sự thật. Trần Văn Sáng hoàn toàn không cần mở thực đơn, chỉ đọc qua vài tên. Sau khi gọi món xong, trong thời gian chờ đợi thì phục vụ rót sẵn nước hoa hồng đặc biệt cho bọn họ, sau đó lui về sau đứng.

Bình luận

Truyện đang đọc