ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1586

Cô nghiêng đầu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm bao phủ, vầng trăng treo trên không cao, lầu cao đối diện chỉ có vài ô cửa số sáng.

Trương Tiểu Du nhớ lại cảnh cô vừa mơ thấy, với hiện tại bây giờ cô nằm đây, cô nuốt nước bọt, trong lòng vẫn vương lại nhiều sợ hãi, không có lý do gì, cô bỗng nhiên lại có một cơn ác mộng như vậy.

Cô hít sâu hai hơi, tâm tình dần dần bình tĩnh lại, ánh mắt rút khỏi màn đêm ngoài cửa sổ, nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ, nhưng chiếc chăn bông bên cạnh vẫn còn lạnh lẽo, Trần Phong Sinh vẫn chưa về!

Lễ nào vẫn chưa phẫu thuật xong?

Trương Tiểu Du tự lẩm bẩm một mình, cô chạm vào điện thoại di động trên bàn cạnh giường, khi cô đang định gọi điện hoặc gửi tin nhắn qua Facebook, cô nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang và tiếng chìa khóa xoay trong ổ khóa.

Chẳng mấy chốc, cánh cửa chống trộm được mở ra, một bóng người cao lớn dần xuất hiện.

Trương Tiểu Du nắm chặt chiếc điện thoại trong lòng bàn tay, cố tình năm im không nhúc nhích, muốn đợi một lúc anh bước vào khiến anh hoảng sợ.

Cô nín thở, hai tai dựng lên, xem ra anh đang đặt chìa khóa xe lên tủ giày trong bóng tối, sau đó kéo dép lê, hai chân dài bước đi ngay ngắn dưới ánh trăng, tiếng bước chân càng ngày càng gầi Ngay khi cô nghĩ rằng anh ta sẽ bước vào phòng ngủ, anh ta đã đi ngang qua cánh cửa rồi dần dần biến mất.

Trương Tiểu Du đợi một lúc lâu, không thấy bóng dáng anh ta xuất lại, nhíu mày, không nhịn được bèn nhấc chăn ngồi dậy, trong bóng tối tìm dép lê đi vào.

Cô nhìn quanh và phát hiện bóng dáng cao lớn ấy đang đứng trên ban công ngoài bếp, lưng quay về phía cô, một vai dựa vào tường, bóng anh trên mặt đất nghiêng về một góc tối không chút ánh sáng.

Giữa các ngón tay của anh, có một ngọn lửa đỏ mờ nhạt.

Có mùi thuốc lá trong không khí, Trương Tiểu Du dường như nín thở.

Cô gần như đã quên mất lần trước anh hút thuốc là khi nào, từ sau khi cô mang bầu cô đã không còn động vào thuốc nữa. Nhưng hôm nay, trong đêm khuya lại trốn ra đây hút thuốc, đôi mất đào hoa nhắm lại.

“Cầm thú?”

Trương Tiểu Du ngập ngừng gọi.

Trần Phong Sinh bị tiếng gọi của cô làm cho giật mình, điếu thuốc trên tay anh khựng lại, quay đầu nhìn cô, dường như mấy giây sau anh mới có thể phản ứng bình thường trở lại, vội vàng dập điếu thuốc trên tay, sau khi điếu thuốc tan hết khói, anh liền đóng cửa lại.

Trương Tiểu Du bước đến, nghe thấy tiếng anh vẫn còn vương chút khàn trầm của khói thuốc: “Cá vàng nhỏ, anh đánh thức em à?”

Cô lắc đầu, thực ra cô đã thức dậy trước khi anh mở cửa vào, chỉ là không bật đèn, có lẽ lúc anh đi qua phòng ngủ tưởng rằng cô đã ngủ.

Ban công không bật đèn, chỉ có ánh trăng mờ ảo.

Bốn mắt nhìn nhau, Trương Tiểu Du có chút sững sờ, đôi mắt đào hoa thật ảm đạm, cô không thể không đưa tay nắm lấy tay anh, do dự hỏi: “Cầm thú, anh không sao chứ?”

“Không sao…” Quả táo nhô ra nơi vòm họng của Trần Phong Sinh khế nhúc nhích.

Trương Tiểu Du chau mày, ngắm nhìn những đường nét trên gương mặt sắc cạnh của anh: “Có phải anh quá mệt không? Ca phẫu thuật tối nay có khó khăn sao?”

“Ừm” Trần Phong Sinh mơ hồ nói Ánh sáng hơi mờ, Trương Tiểu Du tưởng rằng anh đã gặp phải một ca bệnh khó khăn, giống như những sự cố y khoa đã từng xảy ra trước đó, cô không biết mình có thể làm gì, điều duy nhất cô nghĩ được là ở bên cạnh anh.

Cô tiến về phía trước rúc người vào lòng, hai tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, cúi người rất gần, hầu như không còn một kế hở.

Cơ thể có phần cứng ngắc của Trần Phong Sinh trong vòng tay mảnh mai của cô đã dần trở nên thả lỏng hơn.

Trương Tiểu Du đưa má xoa xoa lên ngực anh: “Cầm thú, em vừa gặp ác mộng!”

Bình luận

Truyện đang đọc