DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1029

Hai đứa trẻ chạy về phía Tống Hân Nghiên với bước chân chập chững, mỗi đứa một bên ôm lấy chân cô, gọi với giọng non nớt: “Mẹ, mẹ…”

“Đại Bảo nhớ mẹ.”

“Tiểu Bảo cũng nhớ…”

“Oa……”

Cơ thể của hai cậu bé bộc phát ra sức mạnh lớn, bật khóc oa oa.

“Mẹ không đến gặp chúng con… Mẹ không cần Đại Bảo và Tiểu Bảo…”

Hai đứa trẻ khóc một cách cực kỳ thương tâm.

Tất cả mọi người có mặt đều bị cảnh này chấn động.

Tiếng khóc của hai đứa trẻ rất cuồng loạn, khiến cho trái tim tất cả mọi người đều thắt chặt lại.

Tống Hân Nghiên đứng đơ tại chỗ.

Không dám động đậy, cũng không thể động đậy.

Cô cụp mắt xuống, lúc ánh mắt trong veo chạm mắt với hai đôi mắt to tròn đẫm lệ, đồng tử lập tức co rút lại.

Một luồng chua xót xộc mạnh vào trong mũi, đôi mắt khó chịu, vành mắt đỏ lên.

Khóe môi của Tống Thanh Hoa cong lên đầy đắc ý sau lớp khẩu trang.

Bà ta lấy từ trong cặp ra hai phiếu báo cáo giám định đưa qua: “Đây là báo cáo giám định huyết thống của cô và bọn trẻ, còn có giấy chứng sinh.”

Ánh mắt Tống Hân Nghiên rời khỏi người bọn trẻ, nhìn vào những văn kiện mà Tống Thanh Hoa đưa qua.

Không nhận lấy cũng không có bất kỳ hành động nào.

Khương Thu Mộc chạy từng bước lớn qua, mang theo sự tức giận mà giật lấy những thứ đó: “Đừng tưởng bà tìm đại hai đứa nhỏ đến đây là có thể lừa gạt bọn tôi.”

Cô ấy mở tờ báo cáo ra một cách đầy tức giận.

Báo cáo giám định là giấy tờ của cơ quan giám định có tiếng ở thủ đô, ký tên và đóng dấu không thể giả.

Lật xuống dưới, là giấy chứng sinh của hai đứa trẻ.

Ngày 18 tháng 10 năm 20xx…

Tống Dương Minh cũng đã nhìn thấy những nội dung này.

Trong lòng dâng lên cảm giác hoang đường mãnh liệt.

Hai đứa bé vàng vọt gầy gò trước mặt này lại con của Hân Nghiên?

Tống Dương Minh có chút không chấp nhận nổi, trong lòng lởn vởn cảm giác khó chịu và kỳ lạ không tài nào loại bỏ đi được.

Khương Thu Mộc chau mày với vẻ nghi ngờ: “Chỉ mấy trang giấy mỏng này, nếu bà muốn, tôi có thể làm ra một tá cho bà trong mấy phút. Tống…”

Cô ấy vốn muốn gọi thẳng là Tống Thanh Hoa, nhưng ánh mắt lại tiếc qua Tống Dương Minh.

Rốt cuộc cũng là cô của người trong lòng, cho dù có làm chuyện sai trái thì vai vế vẫn còn đó.

Khương Thu Mộc vội vàng chuyển lời: “Bà Tống, dù sao bà cũng là nhân vật có máu mặt, tôi thắc mắc, bà luôn làm những việc khiến người khác cảm thấy kinh tởm như vậy rốt cuộc là vì điều gì?”

“Muốn biết?”

Tống Thanh Hoa lạnh lùng nhìn cô ấy một cái, giễu cợt.

Bình luận

Truyện đang đọc