DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 740

Tưởng Tử Hàn gõ tàn thuốc vào trong gạt tàn ở một bên, khàn giọng nói: “Tống Hân Nghiên, em là người phụ nữ vô tâm nhất anh từng gặp! Chúng ta làm thành như này, em cho rằng anh dễ chịu! Mỗi khi anh cần em, khi cưỡng đoạt em, em cảm thấy anh rất sướng, trong lòng rất thoải mái sao?! Anh nói cho em biết, mẹ kiếp một chút anh cũng không thoải mái! Mỗi lần như vậy, anh hận không thể bóp chết em!”

Tống Hân Nghiên sững sờ nhìn anh.

Lệ khí và sự chán nản giữa chân mày của anh được che đậy trong làn khói: “Nhiều năm như vậy anh đều có thể không chạm vào phụ nữ, sau khi bị em đụng vào thì giống như bị nghiện. Em cho rằng em có bệnh sạch sẽ? Em không muốn bị người đàn ông khác ‘làm’? Mẹ kiếp anh cũng giống vậy!”

Đầu thuốc bị anh đập mạnh vào trong gạt tàn: “Em giống như cây anh túc, khiến anh nghiện lại còn nhẫn tâm vứt bỏ anh, khiến anh nhìn mà không sờ được! Mẹ kiếp, anh là một người đàn ông bình thường, anh cũng có nhu cầu thể xác cần giải quyết!”

Nhưng anh lại không có nổi hứng thú với bất kỳ người phụ nữ nào ngoài Tống Hân Nghiên.

“Cơ thể của những người phụ nữ khác khiến anh ghê tởm! Ghê tởm em có biết không? Giống như chứng khủng hoảng sinh lý khi người đàn ông khác muốn ‘làm’ em vậy, những điều này đều do em mang tới cho anh!”

Tống Hân Nghiên sững sờ tại chỗ, tim đập loạn trong thoáng chốc.

Cũng chỉ dừng trong thoáng chốc.

“Quả thật ghê tởm!” Cô nhếch khóe môi giễu cợt, giọng nói khàn khàn đè xuống càng thấp, mang theo sự ác ý: “Tưởng Tử Hàn, anh là tên cầm thú vô sỉ, ra vẻ đạo mạo nhất mà tôi từng gặp.”

Trên mặt anh lởn vởn sát khí.

Tống Hân Nghiên giống như rút cục tức mà tiếp tục: “Phải, lúc đầu là tôi chủ động ghẹo anh, nhưng tôi vứt bỏ anh sao? Giữa chúng ta kết thúc thế nào trong lòng anh thật sự không biết?”

Hốc mắt của cô đỏ hoe.

Là một mạng của con cô!

Mày kiếm của Tưởng Tử Hàn nhíu lại: “Không phải chỉ là một đứa con thôi sao? Đứa bé đó không giữ được, anh cũng rất đau, anh không phải đã nói sẽ cho em một đứa con khác hay sao? Tống Hân Nghiên, em rốt cuộc còn muốn túm chặt chuyện này tới khi nào mới buông tay!? Anh không để mẹ anh ngồi tù là vì anh muốn để bà ấy tận mắt thấy bà ta cản trở anh thì sẽ có kết cục như nào! Hại chết con của chúng ta ngồi tù thì quá hời cho bà ấy!”

Tống Hân Nghiên cười lạnh: “Bịa, tiếp tục bịa! Anh cảm thấy tôi sẽ tin sao?”

Đó là mẹ của anh.

Một đứa trẻ còn chưa thành hình và mẹ ruột của anh, cô chưa từng nghĩ giữa hai người này có thể so sánh.

Nhưng giọng điệu của anh, thái độ của anh khiến cô lạnh lòng.

“Tưởng Tử Hàn, anh từ đầu tới cuối đều không biết tôi đang giận chuyện gì!”

Tống Hân Nghiên mệt mỏi nhắm mắt: “Anh cũng căn bản không hiểu được. Chúng ta kết thúc là ngay từ đâu đã định sẵn vậy rồi, bởi vì tôi chưa từng yêu anh, tôi trêu ghẹo anh, nguyên nhân chính chẳng qua là vì tôi nhận nhầm người mà thôi. Đứa trẻ đó, cho dù mẹ anh không làm ra chuyện đó, tôi cũng sẽ không giữ lại!”

Thay vì cứ quấn mãi không buông, tổn thương lẫn nhau lại không thể giải thoát cho nhau như này, không bằng để cô tận tay cắt đứt đoạn nghiệt duyên này.

Ý lạnh trong mắt Tưởng Tử Hàn bùng nổ, bộ dạng như muốn xé xác cô ngay tại đây: “Tống Hân Nghiên!”

“Muốn nói tôi ác độc sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc