DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 470

“Những người vì dùng mỹ phẩm của công ty các cô mà bị hủy hoại khuôn mặt, các cô định khắc phục hậu quả ra sao?”

“Nghe nói lần này son môi có chứa kim loại nặng vượt mức cho phép lại bán rất chạy, quý công ty có thu hồi không?”

“…”

Tô Diễm An muốn ngăn nhưng lại bị Tống Hân Nghiên cản lại.

Cô bước tới, đứng trước micro trên bục chủ tịch: “Tôi sẽ lần lượt giải đáp các câu hỏi của mọi người. Bây giờ, trước hết tôi sẽ làm rõ chuyện tra ra son môi Văn Sang của chúng tôi có chứa kim loại nặng vượt mức cho phép gây thương tích. Trước tiên, loạt son môi Văn Sang có kim loại nặng là thật. Nghiên Mị chúng tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm cho bất kỳ sự thật nào.”

Cô lui về sau vài bước, vòng qua bục chủ tịch, cúi sát người về phía máy quay bên dưới sân khấu rồi khom người.

Cô ngước lên, nhìn thẳng vào ống kính rồi nói tiếp: “Tại đây, tôi xin gửi lời xin lỗi sâu sắc đến các nạn nhân. Vì sự sơ sót của mình mà khiến mọi người bị thương. Thật lòng xin lỗi! Thứ hai, tôi muốn làm rõ nguyên nhân son môi của chúng tôi có kim loại nặng vượt mức cho phép…”

Sau lưng của Tống Hân Nghiên chiếu một màn hình lớn.

Trên màn hình là tài liệu kiểm tra khác nhau, tài liệu về nguyên vật liệu, hợp đồng cùng các tỷ lệ và thành phần khác nhau.

“Đối với chuyện kim loại nặng vượt quá mức cho phép của thỏi son này, chúng tôi đã tiến hành kiểm tra nguyên vật liệu. Trong đó, dầu olive, hương liệu, chất màu… đều đạt chuẩn khi kiểm tra. Nguyên liệu làm vượt mức cho phép là sáp ong.”

Hình chiếu trên màn hình đã thay đổi, vài ảnh chụp sáp ong và một số báo cáo thử nghiệm được đưa lên đó.

Được sắp xếp theo thứ tự thời gian, theo trình tự trước khi đưa vào sản xuất, báo cáo kiểm tra sáp ong do phía cung ứng cung cấp, báo cáo sáp ong hàng mẫu do chính Nghiên Mị kiểm tra cung cấp, và khâu cuối cùng, báo cáo trong sáp ong có tra ra kim loại nặng.

Tống Hân Nghiên ra hiệu cho đám đông đối chiếu mấy trang báo cáo này: “Chắc mọi người rất tò mò, mỗi bước của công ty chúng tôi đều được kiểm tra và nghiệm thu một cách nghiêm ngặt theo đúng yêu cầu, tại sao lại xảy ra vấn đề này? Đó là vì một loại hoá chất LIO. Có người đã cố tình thêm kim loại nặng vào sáp ong, nhưng vì hóa chất LIO này có thể tạm thời ngăn không cho bất kỳ thiết bị nào phát hiện ra kim loại nặng trong sáp ong. Nhưng một khi sáp ong tan chảy, kết hợp với không khí hoặc các nguyên liệu khác, LIO sẽ mất hiệu quả, kim loại nặng sẽ từ từ xuất hiện…”

Cô vừa dứt lời đã dấy lên hàng ngàn cơn sóng.

Đám phóng viên dưới sân khấu sôi sục.

“Là ai động tay động chân vào sáp ong thế?”

“Tổng giám đốc Tống nói LIO gặp không khí thì sẽ mất hiệu quả, cũng có nghĩa là, bây giờ cô cũng không có bằng chứng chứng minh rốt cuộc thỏi son có vấn đề ở khâu nào?”

“Tổng giám đốc Tống vừa nói Nghiên Mị sẽ không trốn tránh trách nhiệm, bây giờ lại ám chỉ nguyên vật liệu của nhà cung cấp có vấn đề, những lời cô nói trước sau đều có mâu thuẫn, cô không có gì muốn giải thích sao?”

“…”

Mỗi một câu hỏi ở dưới sân khấu đều rất sắc bén, Khương Thu Mộc và những người khác ở bên cạnh nhìn mà trong lòng sốt ruột thay.

Bình luận

Truyện đang đọc