DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 476

Tống Hân Nghiên hốt hoảng, liều mạng muốn nôn thứ thuốc trong miệng ra.

Tên kia nhìn ra ý đồ của cô, bóp cổ họng cô, bưng ly sữa đặt trên bàn trà đổ vào rồi lại đóng chặt hàm dưới lại, không để cô mở miệng.

Sữa trộn lẫn thuốc cứ thế đi xuống.

Ba người áo đen cùng buông tay ra.

Tống Hân Nghiên bị ngã xuống đất, tay đưa vào miệng, không ngừng ngoáy cổ họng, muốn nôn thứ thuốc mà mình đã nuốt vào bụng ra.

Tên áo đen cười mỉa, nói: “Đừng vùng vẫy nữa, vô ích thôi.”

Tống Hân Nghiên nôn đến nỗi mồ hôi lạnh xen lẫn nước mắt chảy xuống: “Tại sao? Rốt cuộc mấy anh là ai?”

Tên kia lấy điện thoại ra, khom người ngồi xổm trước mặt cô, bấm nút ‘play’.

Giọng nói lạnh nhạt của Tưởng Tử Hàn truyền đến từ trong điện thoại: “Cô ta định làm gì với đứa bé này?”

“Xem ra là muốn giữ nó lại đấy.”

“Cô ta có tư cách gì mà sinh con của tôi!”

Trái tim Tống Hân Nghiên như chìm xuống đáy vực.

Cô vừa hoảng vừa sợ.

Nước mắt và mồ hôi lạnh trộn lẫn nhau, tóc rối dính cả vào mặt, trông nhếch nhác không thể tả.

Tên áo đen nhìn cô đầy thương hại: “Ba của đứa bé này không hy vọng nó tới thế giới này, cô cũng đừng trách chúng tôi. Chúng tôi chỉ nhận tiền làm việc thôi.”

“Tôi không tin!”

Tống Hân Nghiên đẩy mạnh về phía người đàn ông.

Tưởng Tử Hàn là bác sĩ, dù anh hận cô cỡ nào, cũng không thể giở trò như thế được…

Người đàn ông có đề phòng, tiện đà lùi về phía sau rồi đứng dậy.

Anh ta nhìn Tống Hân Nghiên từ trên cao mà đánh giá, ánh mắt thông cảm: “Phụ nữ các cô ấy à, đáng thương nhất chính là không chịu nhìn rõ hiện thực.”

Người đàn ông phất tay, dẫn theo đám đàn em đi ra ngoài.

Tống Hân Nghiên tức đến mức hai mắt đỏ ngầu, định lao ra theo, nhưng bụng nhỏ giống như bị người ta đâm vào một lỗ, kéo căng đến mức đau quằn quại.

Nửa người trên bỗng chốc mềm nhũn, một dòng chất lỏng nóng hổi tràn ra từ trong cơ thể…

Bên ngoài đột nhiên có sấm sét rền vang, chớp giật đầy trời.

Cuối cùng, cơn giông suốt cả một đêm cũng trút mưa xuống.

Che lấp tiếng kêu đau đớn của Tống Hân Nghiên.

“Chị Đinh… Đầu Gỗ… anh trai… cứu… cứu con em với…”

Nước mắt, máu và mồ hôi lạnh hòa lẫn vào với nhau, bụng dưới co thắt từng cơn, giống như có rất nhiều dao thép đang xoắn lại khiến cô mất hết toàn bộ sức lực.

Bình luận

Truyện đang đọc