DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1242

Mặc dù vẫn luôn biết người anh em này của anh ta lạnh lùng và tuyệt tình, nhưng một năm qua đã quen thấy Tưởng Tử Hàn giàu tâm huyết, nay đột nhiên lại đối diện với một mặt vô cảm của anh, thật sự hơi khó chấp nhận được.

Rốt cuộc anh Hàn chán ghét Tống Hân Nghiên đến mức nào?

Tưởng Tử Hàn lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Minh Trúc đổ bệnh vì cô ta, có rút khô máu của cô ta cũng chẳng có gì là không được!”

Suýt chút nữa Cố Vũ Tùng đã bị lời nói này của Tưởng Tử Hàn chọc tức muốn té ngửa.

Anh ta giận quá hóa cười: “Được, dù sao một người là con gái của anh, một người là vợ cũ của anh… Anh nói sao thì cứ làm vậy.”

Thích đào hố chôn mình thì cứ ra sức mà đào!

Bây giờ đào càng sâu thì sau này chết càng thảm.

Làm anh em, anh ta đã giúp đỡ rồi, nhưng nếu tự bản thân anh không chịu thì anh ta cũng không còn cách nào.

Cố Vũ Tùng vừa lo lắng vừa cảm thấy vô cùng cảm thông cho người anh em của mình.

Kết quả kiểm tra của Tưởng Minh Trúc nhanh chóng được đưa ra.

Kết quả xét nghiệm được chuyển vào phòng cấp cứu.

Tưởng Tử Hàn nhận lấy rồi đọc nhanh như gió.

Cố Vũ Tùng cũng tới gần, trái tim chợt lạnh: “Không phải vấn đề do ăn uống… mà là do máu?”

Anh ta hít sâu một hơi: “Cơ thể của Minh Trúc vốn có tính kháng thuốc, nhóm máu đặc biệt lại là vấn đề bẩm sinh. Với tình huống hiện tại, chỉ cần cơ thể có chút bệnh tật hoặc là viêm nhiễm đều sẽ gây xuất huyết…”

Điều này có nghĩa bọn họ cần phải chuẩn bị đủ lượng huyết tương bất cứ lúc nào.

Nhưng nhóm máu A Rh- nào dễ tìm như vậy, cũng đâu thể nào chuẩn bị đủ số lượng!

Giống như lần này, từ lâu bệnh viện đã tiến hành điều động huyết tương nhóm máu A Rh-, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Nhưng mấy tháng nay vẫn không có tiến triển gì.

Hai người đều im lặng.

Cố Vũ Tùng nhỏ giọng nói: “Nếu lần này không phải do ăn uống gây ra, vậy Minh Trúc mắc bệnh cũng không liên quan gì đến Tống Hân Nghiên cả. Anh Hàn, anh…”

Sắc mặt Tưởng Tử Hàn đột nhiên trở nên u ám, trong đáy mắt sâu thẳm tràn đầy lửa giận.

Giọng nói của Cố Vũ Tùng ngưng bặt, anh ta không nhịn được mà nuốt khan một cái, nói: “Tình trạng của Minh Trúc hôm nay có thể là viêm dạ dày hoặc là viêm thanh quản gây ra. Đợi con bé ổn định lại sau khi truyền máu, em sẽ lập tức thu xếp kiểm tra thêm bước nữa…”

Đôi mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn hơi nheo lại, gộp cùng với vẻ phức tạp trong đáy mắt, chỉ còn lại sự bồn chồn lo lắng không thể đè nén hay che giấu được.

Anh bực bội nhíu đôi mày kiếm: “Tiếp tục kiểm tra, sau khi xác định tình trạng bệnh thì lập ra phương án điều trị.”

“Được.”

Hai người từ phòng cấp cứu đi ra.

Bình luận

Truyện đang đọc