DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 527

Lồng ngực anh phập phồng mạnh mẽ: “Chuyện đứa trẻ là do mẹ anh không đúng, nhưng Tống Hân Nghiên, con người không thể sống mãi trong quá khứ được, em…”

“Anh thừa nhận là do mẹ anh làm là được rồi!”

Tống Hân Nghiên lạnh lùng ngắt lời anh: “Đúng là con người không thể sống mãi trong quá khứ được, vậy nên tôi cũng cần có quyết định cho anh và tôi thôi. Tưởng Tử Hàn, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, cũng đừng bảo tôi phải tha thứ cho ai, phải thông cảm cho ai hết! Anh không có cái quyền ấy, tôi cũng chẳng có nghĩa vụ phải làm! Đó là một mạng người, là sinh mạng mà tôi mang! Đừng nói là mẹ anh, kể cả là anh thì cũng không có cái quyền cướp đi sinh mạng của nó từ tôi đâu.”

“Anh biết không? Bây giờ tôi không muốn gặp lại anh một giây phút nào hết! Bởi vì chỉ cần nhìn thấy anh là tôi sẽ lại nhớ đến cái đêm giông bão bùng ấy, nhớ tới cơn đau đớn nỗi uất hận khi phải phải trơ mắt nhìn đứa con còn lẫn máu của mình dần dần biến mất trước mặt. Nó còn chẳng có quyền được lựa chọn thì đã bị anh vô tình cướp đi sinh mạng mất rồi. Cảm giác bất lực, tuyệt vọng đó, cả đời này của anh cũng không hiểu được đâu! Tôi cũng mãi mãi không thể quên được!”

Nói xong, cô bắt đầu mất kiểm soát.

Giọng nói bén nhọn như dao, như xé toạc màng nhĩ của mọi người ở đây, cả người không khỏi khẽ run lên, vừa sợ hãi, vừa oán giận.

Đôi mắt trợn trừng lên đầy chua xót, nước mắt lặng lẽ lăn dài xuống.

Rõ ràng không khóc, nhưng lại khiến người ta thấy buồn bã.

Khương Thu Mộc hối hận, hận không thể giết chết mình cho rồi.

Tất cả là do cô ấy là nhiều chuyện rồi.

Cô ấy dựa vào cái gì mà lại thay Hân Nghiên quyết định, cho rằng cô vẫn còn thích Tưởng Tử Hàn, thế là bèn nổi ý giúp họ làm lành chứ.

Cô ấy đau lòng đến luống cuống tay chân, vội vàng đẩy đám đông ra rồi lao đến, ôm Tống Hân Nghiên: “Hân Nghiên, tớ xin lỗi, xin lỗi cậu, tất cả là đều lỗi của tớ. Tớ không nên đưa bọn họ đến, là do tớ lắm chuyện. Xin lỗi cậu, cậu đừng như vậy mà, tớ thấy đau khổ lắm…”

Tống Hân Nghiên được Khương Thu Mộc an ủi dần bình tĩnh lại.

Cô nhắm hai mắt lại, đẩy Khương Thu Mộc ra: “Tớ không sao hết.”

Ngực Tưởng Tử Hàn như có bao cát đè lên.

Nặng nề, nghẹt thở, nhưng lại không chết lặng được.

Sự tức giận trong mắt biến mất, để bất lực và xót xa lên thay.

“Anh sẽ không bắt em tha thứ gì hết.” Anh khẽ nói, nhìn Dạ Vũ Đình: “Nhưng có chuyện gì xảy ra giữa em với anh ta vậy?”

“Anh nhìn thấy thế nào thì cứ nghĩ như thế đi.” Không còn kích động nữa, Tống Hân Nghiên nhìn Tưởng Tử Hàn: “So với anh, anh ấy mới là người hợp với tôi hơn. Sẽ âm thầm giúp đỡ tôi, bảo vệ tôi, sẽ không để tôi khó xử, càng sẽ không ép buộc tôi…”

Cô nói rất nhiều, Tưởng Tử Hàn đứng nghe những lời này cũng bình tĩnh, bị so sánh cũng không có gì là lạ cả.

Cuối cùng cô nói: “Tôi đã đồng ý sẽ kết hôn với anh ấy.”

Sự bình tĩnh và nhẫn nhịn của Tưởng Tử Hàn lại lần nữa đến bên bờ sụp đổ, hàm răng nghiến chặt, cơ mặt căng cứng vì dùng sức.

Anh cố nhẫn nhịn: “Em muốn chống đối anh cũng không sao cả! Nhưng trước khi đưa ra quyết định phải suy nghĩ thật kĩ!”

Bình luận

Truyện đang đọc