DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1276

Lảng tránh không giải quyết được vấn đề, trưởng phòng an toàn chịu trách nhiệm cao nhất run rẩy đứng lên, vẻ mặt đầy xấu hổ: “Sếp Trương, anh John, sự việc này suy cho cùng là sơ suất của bộ phận an toàn chúng tôi. Với tư cách là trưởng phòng an toàn, tôi hết sức xin lỗi. Sau khi sự việc được điều tra rõ ràng, tôi sẽ nhận trách nhiệm và xin từ chức.”

Rầm!

Trương Tấn Tài đập tay lên bàn: “Hèn nhát nhất là những kẻ nhu nhược, động một chút lại đòi từ chức như các anh đấy. Chuyện xảy ra rồi, từ chức có thể giải quyết được chắc?”

Anh ta mắng mỏ không thèm nể nang: “Người nào người nấy ẩu đoảng vô tích sự, không nghĩ cách giải quyết mà chỉ muốn đùn đẩy trách nhiệm thôi. Công ty nuôi các anh các chị có tác dụng gì!”

Đám người trong phòng họp bị mắng không ngóc được đầu lên.

Tống Hân Nghiên cau chặt mày.

Từ khi sự việc xảy ra đến giờ, không ai hơn cô hiểu những quản lý cấp cao này đoàn kết thế nào, cố gắng nghĩ cách giải quyết, khắc phục hậu quả ra sao…

Nhưng mọi nỗ lực của họ không được bị lãnh đạo của tổng công ty đang ở trước mặt đây mảy may công nhận.

Tống Hân Nghiên đứng dậy.

Vừa cử động thì Đường Vũ Diệp bên cạnh đã âm thầm ấn đùi cô xuống, ép cô ngồi lại bằng được.

Tống Hân Nghiên lấy làm khó hiểu, quay sang nhìn Đường Vũ Diệp.

Đường Vũ Diệp hoàn toàn không ngó ngàng gì đến cô, nhưng bàn tay ấn trên đùi cô thì kiên định không dời, còn liên tục ấn mạnh thêm, không cho cô nhúc nhích.

Tống Hân Nghiên: “…”

Cô lẳng lặng thò tay xuống bàn đập tay Đường Vũ Diệp.

Đường Vũ Diệp quay sang nhìn cô.

Tống Hân Nghiên nhoẻn cười, nhấc tay cô ấy ra, đứng dậy rất quyết đoán.

“Sếp Trương…” Cô cất giọng lanh lảnh.

Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía cô.

“Tôi có…” điều muốn nói.

“Tống Hân Nghiên, ngồi xuống!”

Tống Hân Nghiên còn chưa nói thành lời, tiếng quát lạnh lùng của John đã vang lên.

“Anh John…”

“Ngồi xuống!” John ra lệnh cho cô: “Không phải việc của cô.”

Tống Hân Nghiên còn muốn nói thêm, Đường Vũ Diệp đã kéo giật cô ngồi xuống.

Trương Tấn Tài chăm chú quan sát Tống Hân Nghiên vài giây: “Cô là Tống Hân Nghiên đấy à?”

Không nghe ra bất cứ cảm xúc gì trong giọng nói.

Không giận dữ, cũng không buồn bực.

Ai nấy đều lấy làm ngạc nhiên.

“Vâng.” Tống Hân Nghiên gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc