DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

Chương 392

Tin nhắn được gửi đi thành công.

Cô kéo tài khoản Zalo của Dạ Vũ Đình vào danh sách đen.

Không chỉ mỗi Zalo, số điện thoại cũng bị chặn.

Bên kia.

Dạ Vũ Đình nhìn thấy tin nhắn Zalo thì mỉm cười.

“Gây thêm rắc rối cho cô sao?”

Anh ta phản hồi.

Nhấn gửi tin nhắn, đằng trước lập tức hiện ra một dấu chấm than màu đỏ.

Phía dưới là dòng nhắc nhở màu xám: Đối phương đã bật chế độ xác minh bạn bè…

“Ha!”

Dạ Vũ Đình cười ẩn ý, bình tĩnh nói: “Block à? Tống Hân Nghiên, tin tôi đi, chẳng bao lâu nữa cô sẽ phải add tôi lại thôi.”

Cuối tuần.

Tống Hân Nghiên mặc bộ lễ phục đỏ mà cô đã đi mua cùng với Khương Thu Mộc trước đó.

Bộ lễ phục được làm bằng tơ lụa, là kiểu cúp ngực.

Lớp vải mỏng và mịn bao chặt lấy cơ thể nóng bỏng của cô, phô bày ra hết những đường cong tinh tế.

Bờ vai và xương quai xanh đẹp đẽ lộ ra bên ngoài bộ lễ phục, làn da trắng nõn mịn màng như ngọc trai không tì vết, tỏa ra sự quyến rũ mê người.

Trong mắt Tưởng Tử Hàn thoáng hiện vẻ choáng ngợp, sâu trong đôi mắt lạnh lẽo đang cuồn cuộn sôi trào, có loại kích động muốn đè cô dưới thân mà ức hiếp.

Tống Hân Nghiên không thấy được ánh mắt u tối mà sắc bén của người đàn ông, cô xách váy xoay vòng trước mặt anh: “Thế nào, đẹp không?”

Yết hầu Tưởng Tử Hàn chuyển động lên xuống, anh kéo người cô vào lòng, giọng nói trầm thấp mà khàn khàn: “Đẹp lắm!”

Hơi thở nóng bóng của người đàn ông phả vào trên cổ Tống Hân Nghiên, giống như có một luồng điện chạy qua toàn bộ cơ thể cô.

Cô khẽ rùng mình, vội rời khỏi vòng tay của người đàn ông: “Chồng em cũng đẹp lắm. Đẹp trai lạnh lùng, kiêu ngạo đến bức người. Rồi thêm cả quần áo mà em chọn nữa, phong độ tuyệt trần!”

Cô khoác bàn tay nhỏ bé vào khuỷu tay người đàn ông, khắp người lộ vẻ hào sảng phóng khoáng: “Hai chúng ta vừa xuất hiện, nhất định sẽ tươi đẹp lấn áp hết tất cả, chặt đẹp hết những người khác.”

“Ồ!”

Tưởng Tử Hàn không khỏi cười khẽ, dục vọng ham muốn trong đầu đã tan đi không ít: “Mặt mũi đâu rồi? Còn cần không thế?”

“Em cần anh là đủ rồi, cần gì mặt mũi nữa.”

Ý cười trên mặt Tưởng Tử Hàn càng sâu hơn, không nhịn được mà véo nhẹ một cái trên khuôn mặt có thể vắt ra nước của cô, trách móc: “Mặt dày không biết xấu hổ.”

Cô gái nhỏ chớp chớp đôi mắt to tròn trong vắt: “Vậy anh có thích không?”

Tưởng Tử Hàn lườm cô một cái, không đáp.

“Cô gái xinh đẹp đáng yêu, thông minh cơ trí, lại còn gan dạ như thế này mà anh lại không thích à?” Tống Hân Nghiên bất mãn: “Anh nói đi, em chưa tốt chỗ nào? Em sẽ sửa!”

Bình luận

Truyện đang đọc