DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

Chương 951

“Em chuyên tâm nghỉ ngơi đi, cơ thể em bị thương rất nghiêm trọng, ít nhất cũng phải nằm trên giường ba bốn ngày mới có thể hồi phục lại được. Trước khi cơ thể hồi phục, đừng nghĩ ngợi gì nhiều.”

Tống Hân Nghiên không nói gì cả.

Tưởng Tử Hàn nhíu mày, nhìn chằm chằm bóng lưng cô hồi lâu.

Trên khuôn mặt điển trai cuối cùng chỉ còn lại sự bất lực, anh giơ tay tắt đèn trên đầu giường.

Trở lại ghế sô pha ở khu nghỉ ngơi trước đó, màn hình máy tính vẫn còn sáng, chỉ là văn bản trong tài liệu lúc này lại trở nên giống như con nòng nọc, khó coi và dữ tợn.

Tưởng Tử Hàn nhíu mày, nhưng rất nhanh sau đó liền giãn ra.

Khuôn mặt thoạt nhìn sóng êm gió lặng, nhưng trong nội tâm lại như sông cuộn biển gầm, hừng hực lửa giận.

Xem một lát, thật sự không thể nào xem được nữa.

Anh ném máy tính xuống, lấy điện thoại ra.

Gõ “Tạch tạch tạch” vài cái trong zalo tìm avatar nick zalo của Tô Thần Nam.

“Nghĩ cách xác định xem người đó có phải ba tôi không, nhanh lên! Có tin tức lập tức báo cho tôi biết!”

Gửi xong tin nhắn đó, lửa giận trong người anh vẫn không cách nào dịu xuống.

Anh lại nhấn vào nhóm chat bốn người.

Tin nhắn của Lục Minh Hạo: “Chuyện không vội trong tay đều gác sang một bên, cùng chung tay giúp đỡ Chúc Minh Đức nhanh chóng điều tra rõ mối quan hệ gút mắt giữa Tống Thanh Hoa với bậc cha chú trong nhà họ Dạ và nhà họ Tưởng!”

Tin nhắn của Cố Vũ Tùng: “Nếu không cút tới thủ đô thì sau này cũng đừng tới.”

Lục Minh Hạo: “…”

Cố Vũ Tùng: “…”

Đã hơn nửa đêm rồi, bản thân không ngủ được cũng không để cho mọi người ngủ sao?

Tống Hân Nghiên rúc mình trong chăn, nhưng lại không ngủ.

Phòng bệnh lại quay trở về trong bóng đêm u tối, mọi âm thanh xung quanh đều được phóng đại lên vô số lần.

Âm thanh Tưởng Tử Hàn cầm máy tính lên, âm thanh anh thả máy tính xuống, thậm chí âm thanh anh gõ điện thoại cũng lọt vào tai cô.

Chỉ là cơ thể cô lúc này rất khó chịu, người cũng vô cùng mệt mỏi, thật sự không còn dư sức lực để đuổi người đi, cho nên chỉ giả vờ như người không tồn tại.

Nhưng thật sự rất khó.

Trong ngực giống như đang bị một cục đá lớn đè ép, vừa đau lại vừa buồn.

Cô không một tiếng động đè tay lên ngực, nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ ứa ra từ khóe mắt.

Rõ ràng không hề yêu, chỉ có oán hận, nhưng vì sao vẫn khó chịu như vậy?!

Những lời Tống Thanh Hoa nói trong phòng giống như đóng đinh trong tâm trí cô, mặc dù lúc đó cô rất say, nhưng cô không hề quên một chữ trong những câu nói đó.

Chúng dễ dàng đánh bại lớp ngụy trang của cô, xé nát tín nhiệm cô che giấu đằng sau sự thù hận, khiến cô không thể tiếp tục dây dưa với Tưởng Tử Hàn với danh nghĩa thù hận nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc