DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 504

Dù gì cũng là con trai mình, sao Lâm Tịnh Thi có thể khiến con mình khó chịu bức bối vào lúc này chứ?

Tuy buồn bực nhưng vì con trai nên bà ta đành phải nén giận.

Dạ Nhất nhân cơ hội đưa bà ta đi nghỉ ngơi.

Khi trở lại, anh ta thấy Tống Hân Nghiên vẫn thẫn thờ ngồi ở đó, hộp cơm đặt bên cạnh vẫn chưa động một miếng.

Dạ Nhất thở dài: “Bà chủ là một người mẹ, bà ấy chỉ quá lo lắng cho con trai thôi, vẫn mong cô Tống đừng để bụng.”

Tống Hân Nghiên buồn bã.

Cô cũng là một người mẹ.

Tuy là một người mẹ thất bại.

Đứa trẻ đầu tiên không rõ sống chết, đứa thứ hai cũng không giữ được.

Vì con có thể hy sinh tất cả, cô vẫn có thể hiểu được tình cảm này.

Cô gật đầu đờ đẫn: “Tôi hiểu mà.”

“Thật sự xin lỗi cô, hôm nay tôi và bà chủ đều nói rất nhiều lời không nên nói. Tình cảm của sếp vốn là chuyện riêng của anh ấy, không nên áp đặt lên người cô, cô đừng cảm thấy có gánh nặng tâm lý. Sở dĩ chúng tôi nói ra với cô cũng là vì đau lòng thay anh ấy thôi. Quan tâm một người như vậy nhưng lại không dám nói ra cho cô ấy biết, loại cảm giác này chắc hẳn không dễ chịu.”

Dạ Nhất thở dài: “Tôi lớn lên từ nhỏ với sếp nên rất rõ tính cách của anh ấy. Anh ấy cam tâm tình nguyện đối xử tốt với cô, hy sinh cho cô mà không đòi hỏi bất cứ điều gì. Nếu anh ấy biết được, cô cảm thấy áy náy vì những gì chúng tôi nói, chắc sẽ càng khó chịu và lo lắng hơn.”

Trên hành lang rất yên tĩnh.

Dạ Vũ Đình vẫn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật, Dạ Nhất cùng Tống Hân Nghiên nhìn cánh cửa phòng mổ chằm chằm.

Dạ Nhất nói: “Sếp đã không sao rồi, lát nữa sẽ ra thôi. Cô Tống, cô đã ở đây trông suốt đêm rồi, trở về nghỉ ngơi một lúc đi.”

“Dạ Nhất, cảm ơn anh.” Tống Hân Nghiên khàn giọng nói.

Cô dựa đầu vào bức tường phía sau, trong đầu rất rối loạn, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu: “Tôi không mệt, trở về cũng không ngủ nổi. Cứ ở đây chờ anh ấy ra thôi.”

Dạ Nhất thấy cô đã quyết nên không khuyên nữa.

Ngày thứ hai sau khi mổ, Dạ Vũ Đình mới tỉnh lại.

Tống Hân Nghiên vẫn luôn túc trực ở phòng bệnh, cuối cùng thật sự không gắng được nữa, cô mới nằm bò bên mép giường ngủ thiếp đi.

Dạ Vũ Đình mở mắt, nhìn thấy gương mặt say ngủ của cô thì thất thần một hồi lâu. Cuối cùng, anh ta không kìm được mà vươn tay ra, cẩn thận vuốt ve khuôn mặt nhỏ đã không còn chút hồng hào nào nữa của cô.

Xúc cảm khác thường trên mặt đã đánh thức Tống Hân Nghiên.

Hàng mi của cô khẽ run lên.

Dạ Vũ Đình nhanh chóng rút tay về trước khi cô mở mắt.

Tống Hân Nghiên mở mắt ra, ngơ ngác nhìn Dạ Vũ Đình mất mấy giây rồi mới đột ngột bừng tỉnh: “Anh tỉnh rồi à? Cảm giác ở chân thế nào rồi? Ngoài chân ra, còn có chỗ nào khó chịu không?”

Bình luận

Truyện đang đọc