DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

 

CHƯƠNG 1057

Vành mắt Tống Hân Nghiên đỏ hoe, khiến anh đau lòng.

Giọng nói lạnh lùng của anh mềm đi, dịu dàng nói: “Hân Nghiên, em có biết không, rất nhiều chuyện anh cũng không làm được gì. Ngay cả bản thân anh cũng không biết tại sao. Lần chia tay kia anh cũng muốn buông tay em, thậm chí báo thù em, khiến em hối hận! Nhưng anh không làm được. Để biết rõ tại sao anh không làm được, thậm chí anh còn phân tích tình cảm của anh giành cho em giống như một bảng phân tích tài chính. Điều anh có thể nghĩ đến chính là, chắc chắn do em quá chủ động, quá biết thả thính, nên mới khiến anh thất thủ. Nhưng đổi lại là một người phụ nữ khác…”

Trên mặt anh lộ sự ẩn nhẫn: “Anh cảm thấy chán ghét! Đừng nói là liếc nhìn, cho dù đến gần trong phạm vi năm mét, anh cũng bắt đầu cảm thấy buồn nôn….”

Tống Hân Nghiên: “….”

Cô chưa từng nghĩ đến, Tưởng Tử Hàn lại….

Nghĩ lại, cái tên khốn này, hóa ra cũng không phải không là cô thì không được, chỉ là không có sự lựa chọn, mới tìm một thứ tương đối tốt khi không có được thứ tốt nhất.

Trong lòng đột nhiên có chút không vui, khuôn mặt nhỏ nhắn lại sa sầm, cô tức giận: “Anh còn thật sự đi cấu kết với người phụ nữ khác?”

“Ghen rồi?”

Tưởng Tử Hàn vui vẻ, mỉm cười hôn lên trán cô: “Em để ý như vậy, chứng tỏ vẫn còn rất quan tâm đ ến anh.”

Anh ôm chặt lấy cô: “Hân Nghiên, anh rất vui.”

Cúi đầu, lại muốn hôn cô.

Bàn tay nhỏ nhắn của Tống Hân Nghiên giơ lên, che miệng lại.

Môi Tưởng Tử Hàn rơi vào mu bàn tay của cô.

Đôi mắt cô sáng ngời, trong veo, in lên ánh sáng sặc sỡ của khu vui chơi, khiến người ta say đắm.

Tưởng Tử Hàn đắm chìm trong ánh mắt của cô.

Tống Hân Nghiên cũng thấy anh thất thần mấy giây.

Cô cau mày: “Tưởng Tử Hàn, anh là lãnh đạo của Tưởng thị, từ lúc nào lại trở nên mặt dày như vậy? Dáng vẻ lấy lòng người khác, còn có mặt mũi hay không?”

“Giữ thể diện có thể theo đuổi được em hay không?”

Tưởng Tử Hàn nói rất nghiêm túc, lại vùi đầu vào vai cô, hít một hơi thật sâu mùi hương quanh quẩn quanh người cô: “Ở trước mặt người phụ nữ của anh, đừng nói là mặt mũi, người cũng có thể không cần. Lúc trước anh quá quan tâm đ ến mặt mũi, cuối cùng còn đẩy em vào lòng người khác, trở thành vợ của người khác, tự đâm cho mình một dao. Nói thật, bây giờ anh cũng rất bất mãn với bản thân mình trong quá khứ! Nếu như không phải không thể trở lại, anh sẽ đánh chính bản thân mình!”

Dừng một lúc, anh khẽ cười: “Bỏ đi, tối nay tâm trạng tốt, không nhắc đến chuyện không hay nữa.”

Tống Hân Nghiên thấy Tưởng Tử Hàn như vậy, trong lòng phức tạp không nói ra được.

Tuyết ở trong bầu trời đêm dần biến thành những bông tuyết lông ngỗng, bay phấp phới đầy bầu trời đếu được chiếu sáng rực rỡ.

Con ngựa gỗ vẫn đang quay, âm nhạc cũng vẫn vang lên bên tai.

Lúc này, thế giới đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh.

Tất cả mọi thứ xung quanh đều dần tan biến, trong mắt Tống Hân Nghiên cuối cùng chỉ còn lại người đàn ông với ánh mắt thâm tình.

Bình luận

Truyện đang đọc