DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1293

Cô sắp xếp lại toàn bộ lời nói của Trương Tấn Tài hôm nay từ đầu đến cuối, rồi sắp xếp cả những manh mối mà mình đang nắm giữ. Rất nhiều chuyện dây mơ rễ má đã dần dần tập hợp lại với nhau.

Cô không nói gì, Trương Tấn Tài cũng không thúc giục, chỉ bưng cà phê lên chậm rãi uống.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Tống Hân Nghiên đưa ra một kết luận.

Tống Thanh Hoa hoàn toàn không muốn gia nhập PL hay chia thị phần nước Z với PL. Thứ bà ta muốn là nuốt chửng PL, biến công ty đầy triển vọng này thành của riêng mình!

Tất nhiên, đây chỉ là một trong những mục đích của Tống Thanh Hoa thôi.

Mà mục đích khác của bà ta là nhắm vào cô!

Quả nhiên là kế sách một mũi tên trúng hai đích đủ hay, cũng đủ ác!

Vì h@m muốn của bản thân mà không để tâm đ ến tính mạng của người khác!

Sau lưng Tống Hân Nghiên cảm thấy ớn lạnh, trong lòng vô cùng căm hận.

Thấy nét mặt cô thay đổi, Trương Tấn Tài vẫn bình thản hỏi: “Thế nào? Cô có nghĩ ra điều gì không?”

Tống Hân Nghiên hoàn hồn lại, nói với vẻ áy náy: “Rất xin lỗi tổng giám đốc Trương, có thể tôi không giúp gì được về chuyện liên quan đến Tống Thanh Hoa đâu. Nhưng là nhân viên của PL, chỉ cần một ngày tôi còn nhậm chức, tôi sẽ làm tốt những việc thuộc bổn phận của mình. Tất nhiên, nếu công ty có giao phó khác dành cho tôi, tôi chắc chắn sẽ chấp thành theo.”

Cô không thể nói cho Trương Tấn Tài biết Tống Thanh Hoa là kẻ chủ mưu đứng sau vụ nổ được.

Thứ nhất là cô không có chứng cứ, thứ hai chính là có lẽ cô đã bị Tống Nhan theo dõi rồi.

Cô tin rằng nếu hôm nay mình liều lĩnh nói ra điều gì đó. Không cần đợi đến trời tối, ngay khi cô vừa xoay người rời khỏi đây, bên Tống Thanh Hoa nhất định có chuẩn bị phía sau đang chờ cô.

Nói không chừng, thứ Tống Thanh Hoa đang chờ chính là giờ phút này!

Nếu những gì mẹ nuôi nói là sự thật, dù Tống Thanh Hoa đã hứa với ông nội sẽ không ra tay tàn nhẫn với cô… Nhưng trên đời này, ngoài sống chết ra, thì sống không bằng chết mới càng đáng sợ hơn.

Tống Thanh Hoa có rất nhiều cách khiến cô sống không bằng chết.

Nghĩ tới mấy điều này, Tống Hân Nghiên lại càng không nói gì.

Cô đứng lên, khẽ gật đầu với Trương Tấn Tài, sau đó quay người rời đi.

Trương Tấn Tài nhìn theo bóng lưng cô dần biến mất ở ngoài cửa, lúc này mới khẽ cười, lắc đầu cảm thán: “Đúng là một cô gái có cá tính.”

Đáng tiếc lại trêu chọc một đối thủ như Tống Thanh Hoa.

….

Lịch Viên.

Tưởng Minh Trúc xuất viện.

Tưởng Tử Hàn đưa cô bé về nhà. Xe vừa dừng lại, Mộ Kiều Dung và Sở Thu Khánh đứng ở cửa chờ từ sáng sớm liền vui vẻ chạy ra tiếp đón.

“Minh Trúc về rồi đấy à.”

Sở Thu Khánh ân cần đưa quà tới: “Quà mừng con xuất viện nè.”

Tưởng Minh Trúc mím đôi môi hồng phấn, liếc mắt nhìn món quà được đưa tới, lặng lẽ lùi về phía sau hai bước, tránh đi, lạnh lùng nói: “Bác sĩ bảo tôi không nên tiếp xúc với nhiều người quá, lắm vi khuẩn lắm.”

Bình luận

Truyện đang đọc