DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1217

Cô ấy đặt tờ giấy kia xuống, cẩn thận hỏi: “Nếu như Tưởng Tử Hàn thực sự không khỏe lại, có phải hai người… thực sự không còn khả năng nữa không?”

Tống Hân Nghiên buông tư liệu xuống, lấy một xiên đồ nướng vừa ăn vừa cười: “Tớ nhớ trước đây cậu ghét Tưởng Tử Hàn lắm cơ mà, sao giờ lại cũng giống như Cố Vũ Tùng, hoàn toàn đứng về phía anh ấy thế?!”

“Hey, coi lời cậu nói kìa.”

Khương Thu Mộc cười khan che giấu: “Tớ là bạn thân của cậu, tớ có thể đứng về phía Tưởng Tử Hàn được à? Hơn nữa ai bảo là giống với Cố Vũ Tùng, cậu đừng có gom tớ với anh ta lại với nhau. Cái đồ đỏm dáng hoa hòe hoa soi kia ấy à, xí, đừng có hạ thấp gu của tớ…”

Sự khinh thường và ghét bỏ trong lời nói như sắp bay cả ra ngoài.

Cô ấy dừng lại, nói nghiêm túc: “Tớ ấy à, chủ yếu là đứng trên lập trường của cậu suy nghĩ cho cậu thoi. Tình bạn thân bao nhiêu năm như vậy, tớ còn hiểu cậu hơn con giun trong bụng cậu nữa.”

Đồ nướng tê cay thơm lừng cũng không thể cứu được bầu không khí nặng nề này.

Tống Hân Nghiên không còn khẩu vị nữa.

Cô đặt xiên đồ nướng xuống, cười tự giễu: “Thôi, không nhắc tới những chuyện này nữa. Cho cậu xem mấy thứ này nè.”

Cô lục trong đống giấy tìm tư liệu của Nam Mặc Tầm đưa cho Khương Thu Mộc: “Hôm nay Dạ Vũ Đình đưa cho tớ, tất cả những thông tin về bạn gái cũ Nam Mặc Tầm của anh ta đấy. Người phụ nữ này sinh ra và lớn lên đều ở thành phố A nước Úc, nhưng ba mẹ cô ta đều là người nước Z, hơn nữa đều di dân qua đó từ khi còn rất nhỏ. Có điều, ba cô ta…”

Tống Hân Nghiên lấy một tờ tư liệu ra: “Cũng chỉ biết được một chút thông tin như thế này thôi, trong tư liệu nói là chết vì bệnh. Sau đó mẹ cô ta quá buồn bã, được người thân trong nước khuyên quay về để dời sự chú ý. Cũng đúng vào lúc này, bà ta quen biết Dạ Khải Trạch, trở thành tình nhân của Dạ Khải Trạch, mà Nam Mặc Tầm thì…”

Cô cười mỉa: “Cùng lúc đó, cô ta gặp Dạ Vũ Đình ra nước ngoài du học ở trong trường, cậu nói xem có trùng hợp không?”

Khương Thu Mộc cảm thán một tiếng: “Chậc, giới thượng lưu loạn thật.”

Ông ba với bà mẹ quấn lấy nhau, con trai với con gái cũng quấn lấy nhau nốt.

Đúng là… không phải người một nhà thì không vào chung một cửa mà.

Lật tới một bức ảnh của Nam Mặc Tầm, cô ấy dừng lại, nhìn thật kĩ một lúc mới nói: “Nhưng mà người phụ nữ này thực sự rất giống cậu. Chỉ có điều… cô ta đoản mệnh!”

Tống Hân Nghiên vươn đầu qua nhìn một cái.

Người trong ảnh rất giống cô, nếu không phải chắc chắn mình chưa từng chụp bức ảnh này, chưa từng mặc váy maxi tiên khí bồng bềnh thế này thì cô cũng tưởng rằng đây chính là mình.

Nhìn thấy một người gần như giống y hệt mình như thế, cảm giác vẫn rất kỳ lạ.

Tống Hân Nghiên dời mắt đi: “Thông qua manh mối hiện có, tớ và anh trai đã phân tích rồi, sở dĩ ba mẹ tớ bị Tống Thanh Hoa lợi dụng hãm hại có thể là vì quốc tịch. Bọn họ cũng cùng là người nước Z.”

Đáy mắt Khương Thu Mộc ánh lên nghi hoặc: “Ba mẹ của Nam Mặc Tầm cũng là người di dân từ nước Z sang nước Úc, cậu và Nam Mặc Tầm lại giống nhau như vậy, lẽ nào thế hệ trước có quan hệ gì sao? Định tra theo manh mối này à?”

Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Tạm thời không tra được.”

Bệnh của mẹ cô còn chưa khỏi, cô sẽ không nhận được tin tức tiếp theo.

Bình luận

Truyện đang đọc