Làn da của cô gái đó rất đẹp, gần như có thể hợp với tất cả các màu, chỉ là môi rất khô.
Ngón tay cô lướt qua một loạt số màu, chọn lấy một thỏi có tác dụng dưỡng ẩm khá tốt màu hồng đào cho cô ấy: “Màu này dễ dùng hơn những loại khác, hiệu quả khi đánh lên môi cũng rất tốt.”
“Thật sao?”
“Mình giúp bạn thử nha?”
Tống Hân Nghiên tự mình trang điểm cho cô gái đó.
Màu sắc thoải mái nhẹ nhàng, tạo cho người ta cảm giác trong suốt trong mùa hè nóng nực, rất dễ chịu.
Cô gái vừa lòng chốt đơn đi về.
Người bên cạnh thấy thế cũng lập tức đến nhờ cô chỉ: “Mình thì thích hợp với loại nào?”
Sắc môi của cô gái này hơi thâm, màu quá nhạt thì không áp được màu môi ban đầu, nhưng màu quá đậm thì lại làm cho cô ấy có cảm giác nặng nề áp lực.
Tống Hân Nghiên đề cử cho cô ấy màu hồng đất.
Trang điểm nhẹ một chút là lập tức tăng lên độ bão hòa cho môi cô ấy, cũng có thể che đi các đường vân môi, khí sắc lập tức tăng lên vài bậc.
Tống Hân Nghiên lại đề cử thêm mấy màu khác, mỗi màu lại mang đến một hiệu quả khác nhau.
Cô gái vung tay lên, mua hết.
Có hai người trước đó, không ngừng có người chạy tới tìm Tống Hân Nghiên để cử giúp.
Tống Hân Nghiên ai đến cũng không từ chối, chọn màu xong sau đó còn nhân tiện giải thích luôn tại sao lại chọn màu này.
Lần này cô với Khương Thu Mộc không ngụy trang gì hết nên có không ít người nhận ra cô.
“Cô chính là Tống Hân Nghiên đúng không? Cảm giác cô với người trên mạng bị mọi người mắng hoàn toàn không phải cùng một người.”
“Dịu dàng lại kiên nhẫn như vậy, nói thật ra, cô còn cẩn thận hơn cả nhân viên bán hàng đấy.
Tôi không tin cô là loại người kia.”
“Khiêm tốn, nghiêm túc, chuyên nghiệp, lại còn xinh đẹp nữa, cô gái như vậy ra ngoài chỉ có đề phòng đàn ông chứ nào còn có sức lực mà đi ứng phó với mấy chiếc thuyền kia, tôi thấy trên mạng chắc chắn là bịa đặt lung tung rồi.”
“Bịa đặt hay không thì tôi không biết, nhưng nếu là tôi bị loại trai đểu với chị gái mình cắm sừng thì tôi nhất định sẽ giận dỗi đi tìm một người đàn ông đẹp trai hơn giàu hơn gia thế tốt hơn rồi gả cho họ! Phải ghê tởm chết đôi mèo mả gà đồng kia! Cho nên bây giờ tôi cũng phần nào hiểu được cách làm lúc đó của Tống Hân Nghiên!”
“Tôi mà bị như thế thì tôi cũng tức sôi máu…”
“Mà tên bác sĩ kia cũng đểu cơ! Lúc trước nếu không phải nhìn trúng vẻ đẹp của chị gái này thì có thể bị quyến rũ chắc? Bây giờ xảy ra chuyện lại trốn trốn tránh tránh, đến cả cái ảnh cũng không dám lộ diện, không phải đàn ông!”
“Bị cắm sừng cũng đáng đời! Đáng lẽ ra phải cho anh ta cả một đầu lúc nhúc toàn sừng là sừng từ lâu mới đúng!”
“…”
Những lời bàn tán xung quanh đều nghiêng về một phía.
Khương Thu Mộc nghe xong rất hả giận: “Haiz, thế mới nói, con gái mà đoàn kết lại thì không thể lường trước được sức mạnh của họ sẽ thế nào đâu!”
Tống Hân Nghiên rất cảm động, cũng rất vui mừng, sự chua xót mệt mỏi bị đè nén rất lâu cũng tan dần đi: “Tớ còn tưởng…”
“Không sao, đừng nghĩ nhiều.
Phụ nữ thì sao lại phải đi làm khó phụ nữ, mấy đứa trẻ trâu trên mạng miệng toàn phân cũng bởi vì bọn họ không biết sự thật, mà càng là vì bọn họ ghen ghét! Đi thôi, chúng ta đi đến cửa hàng tiếp theo xem thử…”
Hai người chạy qua chạy lại mấy cửa hàng suốt cả một buổi sáng.
Tình hình ở mỗi một cửa hàng đều rất tốt, trước nay chưa từng được thế này, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng từ dư luận.
Thậm chí những tin tức trái chiều kia còn mang lại một hiệu quả rất tốt.
Có người là cố ý tới gây sự, nhưng rồi vừa vào đã bị hấp dẫn bởi thỏi son môi Văn Sang chất lượng tốt, giá cả phải chăng còn đẹp mê người.
Lời bới móc còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì đã bị nhét vào.
Da mặt không đủ dày để vừa mua vừa chửi.
Đến giữa trưa, các quầy lớn đã bắt đầu hết hàng
Những người không mua được lại sợ bỏ lỡ giá tốt, bèn nháo nhác đặt hàng trước.
Có một số người thậm chí còn không cam lòng đi một chuyến tay không, vậy là liền mua cả đống đồ mỹ phẩm dưỡng da với đồ trang điểm của Nghiên Mị về nhà.
Cuối cùng thúc đẩy doanh số bán hàng tăng vọt.
Danh sách đặt thêm hàng chuyển về công ty nhiều như tuyết mùa đông.
Điện thoại của Tống Hân Nghiên cũng bắt đầu réo lên dồn dập.
Những người lúc trước nháo nhào muốn hủy đơn, muốn bồi thường hợp đồng đều đồng loạt gọi tới xin lỗi rồi đặt đơn.
Mấy nhà làm ầm ĩ nhất rồi còn đòi hủy đơn trả hàng kia cũng nói là hàng tồn kho đã bán được không ít, tạm thời không hủy đơn nữa mà thậm chí còn muốn đặt thêm.
Tống Hân Nghiên nghe điện thoại thấy mọi chuyện thuận lợi như vậy, cổ họng cô nghẹn ứ.
Cúp điện thoại, hốc mắt cô đỏ lên: “Đầu Gỗ, chúng ta thành công rồi.”
“Đúng vậy, thành công rồi!”
Khương Thu Mộc ôm chầm lấy cô, là cổ vũ, mà cũng là trấn an.
Cả buổi sáng hai người chưa ăn được cái gì vào bụng, bận cả sáng nên lúc này vừa mệt vừa đói, tìm đại một khu ẩm thực, cầm một đống thức ăn rồi ăn nhồm nhoàm, không hề để ý tới hình tượng.
Cô gái ngồi bàn bên cạnh các cô nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, không nhịn được mà ghé đến: “Hai chị gái ơi, em phiền hai chị chút được không ạ.”
Tống Hân Nghiên cùng Khương Thu Mộc ngơ ngác ngẩng đầu.
Cô gái chỉ vào miệng mình rồi hỏi: “Hai chị dùng loại son môi gì thế, màu sắc đẹp quá, ăn cũng không bị ảnh hưởng?”
Không trôi màu, không phai màu, còn không bị lem nữa.
Tống Hân Nghiên cùng Khương Thu Mộc nhìn nhau cười, đồng thời buông đũa trong tay xuống, lấy son môi Văn Sang trong túi ra: “Là loại này, hôm nay mới ra đấy, cửa hàng ở tòa đối diện trên tầng hai có bán.
Nhưng mà bây giờ chỉ có thể đặt trước thôi, đã bán hết hàng rồi.”
Cô gái kích động thốt lên, cơm cũng không thèm ăn, lôi cô bạn thân chạy xuống tầng rồi chạy đến cửa hàng đối diện đặt hàng trước.
“Sốt xình xịch luôn rồi!” Khương Thu Mộc cảm thán một câu, bưng đồ uống lên: “Nào, chúc mừng thôi, dô!”
“Dô!”
“Cộc!”
Hai cái ly đụng vào nhau.
…
Ăn uống no say, hai người bắt đầu đi thăm các cửa hàng khác.
Từ xa đã nhìn thấy quanh cửa hàng mỹ phẩm dưỡng da của Nghiên Mị bị một vòng người xúm lại.
Tiếng ồn ào cùng tiếng quát tháo của bảo vệ ổn định an ninh loáng thoáng vọng tới.
“Sao lại thế này?”
“Xảy ra chuyện gì?”.
Truyện Kiếm Hiệp
Hai người liếc nhau, vội vàng chạy qua.
Giữa đám người, một cô gái cầm son môi Văn Sang than thở khóc lóc: “Hồi sáng tôi mới mua son ở đây, hóa đơn, ghi chép trả tiền đều có cả.
Dùng được vài phút thì môi đột nhiên cảm thấy nóng rát, không lâu sau thì lại thấy đau, không ăn được gì hết.
Đến bệnh viện thì bác sĩ nói là dị ứng son môi, là do kim loại nặng trong son môi đã vượt quá mức quy định.”
“Này cô ơi, mong cô bình tĩnh trước một chút, son môi của chúng tôi đã được đăng ký ở Cục Công nhiệp và Thương mại, Cục Kỹ thuật, Cục An toàn Vệ sinh và Cục Thực phẩm Dược phẩm.
Hơn nữa qua khâu kiểm tra chất lượng phải đủ tiêu chuẩn thì mới được đưa ra thị trường, không thể xuất hiện tình huống chứa nhiều kim loại nặng được.”
“Ý anh là tôi ở đây để gây chuyện chứ gì? Chẩn đoán của bệnh viện vẫn còn rành rành ở đây này.
Hơn nữa, cái hóa đơn này, anh có dám nói không phải là hóa đơn của cửa hàng các anh không? Thỏi son này không phải là sản phẩm mới của nhà các người hả?”
Cô gái kia đang rất kích động, hoàn toàn không nghe ai khuyên hết.
Mấy cô gái khác đi cùng cô ta cũng nháo nhào lên tiếng, dùng thử lên tay đều xuất hiện những bệnh trạng bất thường khác nhau.
Tống Hân Nghiên cùng Khương Thu Mộc kinh ngạc không thôi.
“Gây chuyện à?” Khương Thu Mộc lẳng lặng nói.
Tống Hân Nghiên lắc đầu, cũng không lẳng lặng đáp lại: “Nhìn kỹ đã rồi hẵng nói.”
Bên này còn chưa làm rõ được thì cách đó không xa lại có đám người hừng hực khí thế tới đây.
Những người này cũng cầm giấy chứng nhận khám bệnh của bệnh viện, làm ồn trong cửa hàng: “Gọi người phụ trách của các người ra đây! Bạn gái tôi dùng son của các ngươi xong thiếu chút nữa thì bị hủy hoại nhan sắc, nếu hôm nay không giải thích rõ cho chúng tôi, tôi sẽ đập nát cửa hàng của các người!”
“Gọi ông chủ bất lương của các người ra đât, nhất định phải bồi thường tổn thất cho chúng tôi, cả tiền bồi thường thiệt hại tinh thần nữa!”
“Ầm!”
Có người kích động xách lên ghế thẳng tay đập quầy hàng.
“A…”
Kệ thủy tinh vỡ toang.
Người kêu ré lên người thì chạy trốn, còn có người gào khóc, đủ các loại âm thanh hỗn loạn hết lên..