DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU


Quán bar.
Tô Thần Nam cùng Lục Minh Hạo tỉnh dậy trên ghế sofa với cái eo đau nhức.
Căn phòng hỗn loạn, đã không có nhìn thấy Tưởng Tử Hàn đâu nữa.
Tô Thần Nam cùng Lục Minh Hạo đánh mắt nhìn nhau.
“Lão Tưởng đâu rồi?” Lục Minh Hạo hỏi.
Tô Thần Nam không nói gì, nhìn tờ giấy được bình rượu chặn lên, rút ra nhìn rồi nói: “Tới Hải Thành rồi.”

Bên kia.
Tưởng Tử Hàn đến bệnh viện, vừa đến khoa phụ sản thì gặp phải Cố Vũ Tùng đang vội vàng đi từ trong ra.
Vẻ mặt Cố Vũ Tùng cứng đờ: “Anh… Anh Hàn.”
Sau khi say rượu, vẻ mặt Tưởng Tử Hàn rất mỏi mệt: “Cô ấy thế nào rồi?”
Anh lách qua người Cố Vũ Tùng ra đi vào bên trong.
“Anh Hàn!”
Cố Vũ Tùng cuống quýt đuổi theo, do dự nói: “Chị… Chị dâu không ở trong phòng bệnh.”
Bước chân Tưởng Tử Hàn chợt khựng lại, nhíu mày nói: “Đi đâu rồi?”
Cố Vũ Tùng vô cùng chột dạ: “Chị ấy… Bị Tống Dương Minh đưa đi rồi.

Em cũng vừa mới nhận được tin tức, lúc tới đây thì đã không còn thấy chị ấy nữa.”
Vẻ mặt Tưởng Tử Hàn lập tức sa sầm xuống, xoay người đi ra ngoài.
Cố Vũ Tùng nhanh chóng nói: “Không kịp đâu.

Chị ấy được quân cơ trực tiếp đưa đi, bọn em không tra được đường hàng không.

Đã chuẩn bị từ trước rồi, không để bất cứ ai tìm được.


Anh Hàn, em xin lỗi, là do em sơ ý, không để ý tốt đến chị ấy, em…”
“Không liên quan gì đến cậu.”
Tưởng Tử Hàn đột nhiên dừng bước, nhắm mắt lại rồi bình tĩnh nói.
Cố Vũ Tùng kinh ngạc.
Vốn dĩ đã chuẩn bị tinh thần Tưởng Tử Hàn nổi giận đánh người rồi, cuối cùng lại không xảy ra chuyện gì hết.
Anh ta hơi bất an, dè dặt nói: “Em đã phái người đi tìm rồi, sẽ nhanh chóng có manh mối……”
Tay Tưởng Tử Hàn buông thõng bên hông siết chặt thành nắm đấm.
Vết thương hồi sáng mới được băng lại giờ lại nứt toác ra, vệt máu màu đỏ chậm rãi thấm ra.
Nhưng anh cứ như không hề thấy đau, cười mỉa mai rồi khàn giọng nói: “Không cần đâu, chuyện này đã tạo thành tổn thương cho cô ấy, có khi cả đời này cô ấy cũng không thể vượt qua được.

Để cô ấy tĩnh tâm lại cũng tốt.”
Ý cười trên mặt anh lạnh dần, trên đó toàn là sát khí khát máu: “So với việc đi tìm cô ấy làm cô ấy bực làm cô ấy giận thì chi bằng làm chút chuyện có ý nghĩa hơn!”
Cố Vũ Tùng bị dọa sợ, đột nhiên rùng mình.
Tưởng Tử Hàn quét mắt nhìn anh ta một cái: “Xem cái dáng vẻ ăn hại của cậu kìa.

Tìm người qua đây băng bó lại cho tôi đi.”
Anh liếc mắt nhìn tay mình, dửng dưng chậm rãi nói: “Đôi tay này… còn phải cầm dao giết người nữa, không thể làm hỏng được!”
Cố Vũ Tùng càng hú vía hơn, tim đập thình thịch thình thịch loạn nhịp.
Không hề được an ủi chút nào hết.

Một tháng sau.
Thủ đô.
Vẻ mặt Sở Thu Khánh nôn nóng vội vàng đi vào Lịch Viên, vừa nhìn thấy Mộ Kiều Dung, nước mắt lập tức lăn dài.
“Dì Mộ, dì nhất định phải giúp con.”
Mộ Kiều Dung sững sờ: “Làm sao thế? Được rồi được rồi, sao lại khóc thế này?”

Sắc mặt Sở Thu Khánh tiều tụy hoảng sợ, làm gì còn vẻ đoan trang thục nữ ngày thường nữa.
Mái tóc dài đen mượt cũng không còn chỉnh tề, rối tung lên ở sau lưng.
Hai mắt cô ta đẫm lệ mông lung: “Dạo gần dây Sở Thị bị chèn ép khắp nơi, hợp đồng trước đã đã bàn bạc xong hết rồi nhưng không hiểu sao lại thất bại.

Sản phẩm tung ra thị trường cũng bị tra ra đủ loại vấn đề.

Có người tố cáo với Sở Công thương với Sở thuế, nói Sở Thị vi phạm quy định giao dịch, rồi cả trốn thuế nữa.

Bây giờ công ty đã bị lệnh cưỡng chế ngừng hoạt động để chỉnh đốn… Dì ơi, nếu còn tiếp tục như vậy thì Sở Thị sẽ phá sản mất, con phải làm sao bây giờ?”
Cô ta thật sự rất nóng ruột.
Khóc đến mức không còn quan tâm tới hình tượng nữa.
Cặp lông mày thanh tú của Mộ Kiều Dung chau lại.
Đối với công ty như bọn họ, loại chuyện này hoàn toàn không được tính là chuyện gì lớn.

Nhưng nếu tất cả vấn đề đều tập trung xuất hiện cùng lúc, rồi thêm cả người quạt gió thêm củi nữa thì đúng là có chút phiền phức.
“Con nhìn đi này, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mà lại khóc thành như vậy rồi.

Mau lau nước mắt đi, dì gọi điện thoại cho bác Tưởng của con, để ông ấy giúp đỡ một tay.

Cũng đâu phải chuyện lớn gì, sao phải thương tâm như vậy chứ.”
Mộ Kiều Dung dứt lời liền cầm điện thoại chuẩn bị gọi đi.
Sở Thu Khánh nhanh chân nhanh tay vội đè bà ta lại, nức nở lắc đầu: “Vô dụng thôi dì ơi.

Con đã tìm người hỏi thăm rồi, những việc này chính là do Tử Hàn bày mưu đặt kế.


Ba con lớn tuổi rồi, sức khỏe lại không tốt, không thể bị đi tù đâu.

Dì ơi, dì giúp con nói với Tử Hàn với, bảo anh ấy buông tha cho nhà họ Sở đi.

Nếu con hoặc có ai trong nhà họ Sở làm gì sai thì con xin lỗi anh ấy, cầu xin dì đấy ạ…”
Tử Hàn?
Chuyện này có liên quan gì đến con trai bà ta?
Trong lòng Mộ Kiều Dung chợt có dự cảm chẳng lành, nhưng lại không nói rõ được là nguyên nhân gì.
Bà ta phiền muộn ôm lấy Sở Thu Khánh an ủi cô ta: “Trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm gì đó rồi, con cũng đừng nghĩ nhiều.

Chờ Tử Hàn về, dì sẽ hỏi cho rõ ràng.

Có hiểu lầm thì nói thẳng với nhau là được, không sao cả đâu…”
Đang nói thì chợt có tiếng động ở ngoài cửa.
Tưởng Tử Hàn hờ hững bước vào nhà, quét mắt nhìn hai người phụ nữ đang ôm nhau trên sofa, lạnh lùng lướt qua, cứ thế đi thẳng lên lầu.
Sở Thu Khánh vội vàng đứng lên từ trong ngực Mộ Kiều Dung, bước tới ôm lấy cánh tay Tưởng Tử Hàn, khóc như mưa: “Tử Hàn, em cầu xin anh đấy, xin anh nể mặt chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cũng coi như là thanh mai trúc mã mà tha cho Sở Thị một con đường sống được không? Mấy ngày nay em gọi điện thoại cho anh mà mãi không gọi được.

Đến công ty tìm anh thì lễ tân cũng ngăn cản không cho em vào, em thật sự…”
Nói đến chỗ thương tâm, cô ta nghẹn ngào đến cứng họng, không thể nói tiếp được.
Tưởng Tử Hàn lạnh nhạt rút tay mình ra khỏi tay cô ta: “Cô Sở, công ty nhà cô có vấn đề, cô nên trở về tìm nguyên nhân chứ không phải là đến đây khóc lóc.”
Trái tim Sở Thu Khánh trầm xuống tận đáy vực, càng òa khóc thảm thương hơn.
Thấy Tưởng Tử Hàn chuẩn bị rời đi, cô ta thẳng thừng quỳ xuống trước mặt anh, ngăn cản không cho anh đi: “Em… Em có thể nghĩ được cách nào thì đều đã nghĩ hết rồi.

Tử Hàn, nếu anh có mất mãn gì với em thì anh cứ nói đi, em sẽ sửa.

Chỉ cầu xin anh buông tha cho người nhà em thôi.

Ba mẹ em lớn tuổi rồi, bọn họ…”
“Đó là chuyện nhà cô.”

Tưởng Tử Hàn thờ ơ chặn lời cô ta: “Còn nữa, Sở Thị xảy ra chuyện là vấn đề trong kinh doanh của Sở Thị, cầu xin tôi cũng vô dụng thôi.

Việc ba mẹ cô bị chuyện công ty liên lụy thì cô phải đi tìm luật sư hoặc là đi cầu thẩm phán chứ.”
Sở Thu Khánh vừa thương tâm vừa tuyệt vọng: “Nếu anh không mở lời thì ai dám buông tha cho bọn em?”
Cô ta giận dữ đứng lên: “Tử Hàn, tại sao thế? Ba mẹ em thích anh như vậy, coi anh như là con ruột.

Em cũng yêu anh như vậy, vì anh mà em từ bỏ chính bản thân mình, cố gắng làm cho mình xứng đôi với anh.

Bọn em đã làm gì sai, tại sao phải đuổi tận giết tuyệt bọn em như thế?”
“Cô yêu tôi thì tôi nhất định phải đáp lại sao?”
Khóe môi Tưởng Tử Hàn nhếch lên, nở nụ cười mỉa mai.
Anh nhướng mày về phía Mộ Kiều Dung: “Rất muốn biết nguyên nhân chứ gì?”
Dự cảm chẳng lành trong lòng Mộ Kiều Dung càng thêm mãnh liệt, nghe thấy Tưởng Tử Hàn chậm rãi nói: “Vậy thì cô phải đi hỏi dì Mộ thân yêu của cô kia kìa.”
“Dì?”
Nước mắt của Sở Thu Khánh ngừng rơi.
Mộ Kiều Dung cũng kinh ngạc không thôi: “Hỏi mẹ cái gì? Tử Hàn, con có biết rốt cuộc mình đang nói cái gì hay không?”
Trước khi Sở Thu Khánh tới, thậm chí bà ta còn không biết Sở Thị xảy ra chuyện!
Ý cười bên khóe môi Tưởng Tử Hàn càng sâu hơn, vẻ lạnh lẽo trên mặt cũng chạm xuống tận đáy mắt: “Không phải mẹ nói người có tư cách gả vào nhà họ Tưởng, có tư cách làm vợ của con thì nhất định phải môn đăng hộ đối với nhà họ Tưởng hay sao?”
Mộ Kiều Dung hoảng sợ: “Con…”
Tưởng Tử Hàn thấp giọng cười, cụp mắt nhìn về phía Sở Thu Khánh: “Bây giờ Sở Thị sắp phá sản rồi, cô cũng sắp trắng tay rồi.

Sở Thu Khánh, cô có thể sắp phải lưu lạc thành ăn xin đầu đường xóa chợ rồi đấy.

Cô cảm thấy cô xứng với tôi chắc?”
Sở Thu Khánh kinh hãi đến độ lùi sâu mấy bước.
Mộ Kiều Dung cũng bị chấn động đứng khựng tại chỗ, hô hấp không chịu khống chế bắt đầu dồn dập lên.
“Tưởng Tử Hàn!”
Bà ta vừa tức giận lại vừa lúng túng quát khẽ: “Con có biết con đang nói cái gì không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc