DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

Chương 949

Cô liếc nhìn Tưởng Tử Hàn, sau đó thu ánh mắt lại, nói với Khương Thu Mộc: “Đầu gỗ, tớ không sao, không cần phải canh đâu, cậu vào phòng nghỉ nghỉ ngơi một chút đi.”

Khi Tống Hân Nghiên vừa tỉnh dậy, liếc mắt một cái liền biết mình đang ở trong bệnh viện của nhà họ Tưởng.

Bởi vì phòng bệnh này vẫn là chỗ trước kia cô từng nằm.

Phòng bệnh này chẳng những có phòng bếp, mà còn có phòng nghỉ ngơi dành cho người nhà.

Khương Thu Mộc nhìn thấu ánh mắt của Tống Hân Nghiên, biết cô đang có chuyện muốn nói riêng với Tưởng Tử Hàn nên có ý bảo mình đi, liền gật đầu: “Có chuyện gì thì cậu cứ nhấn chuông gọi tớ nhé.”

Tống Hân Nghiên khẽ gật đầu.

Khi Khương Thu Mộc đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Tống Hân Nghiên và Tưởng Tử Hàn.

Tưởng Tử Hàn nhìn cô gái nhỏ sau khi tỉnh dậy chưa nói một câu nào với mình, trong lòng vừa hận vừa bất lực.

Anh ngồi xuống cái ghế Khương Thu Mộc vừa ngồi, châm chọc nói: “Có phải em cảm thấy điều kiện bệnh viện nhà anh rất tốt nên ở đến nghiện rồi không? Mới vừa rời đi mấy ngày đã quay lại rồi?”

Tống Hân Nghiên không hé răng, những lời vừa rồi gần như đã tiêu sạch mọi sức lực tích góp của cô.

Cô im lặng khiến Tưởng Tử Hàn càng thêm bực bội.

Anh chậc một tiếng đứng lên, tức giận nói: “Tống Hân Nghiên, nói chuyện đi! Mẹ kiếp, em suýt chút nữa đã chết đấy, có biết không hả?”

“Vốn dĩ không biết, bây giờ đã biết rồi.”

Tống Hân Nghiên bất lực, chỉ có thể cố gắng lên tiếng.

Chỉ là giọng nói của cô thật sự quá khàn, nói cũng giống như không nói.

Tưởng Tử Hàn oán hận trừng mắt nhìn cô, người phụ nữ xấu xa này!

Sinh ra là để khắc anh à!

Lửa giận ngập tràn cứ như đánh vào bông mềm, không thể trút giận được, nhưng cũng không có cách nào làm dịu xuống.

Anh trầm mặt mắng: “Cơ thể của chính mình bị tàn phá thế nào chẳng lẽ trong lòng không biết chút gì sao? Người khác bảo em ăn thì em ăn à?! Bảo em uống thì uống đến cả mạng cũng không cần sao?! Tống Hân Nghiên, từ khi nào em trở nên nhẫn nhục chịu đựng như vậy thế?”

Tống Hân Nghiên: “…”

Con mẹ nó!

Cô vốn dĩ cho rằng mình là một người ân oán phân minh.

Hận là hận, nhưng khi tỉnh lại ở đây, nghĩ đến việc anh đã cứu mình, nên cảm ơn thì vẫn phải cảm ơn.

Bây giờ…

Cô cảm ơn cả nhà anh!!!

Tưởng Tử Hàn càng nói càng giận: “Ở trước mặt anh thì xù lông lên giống như một con nhím vậy, khắp người đều là gai nhọn, ở trước mặt người khác thì giả bộ cừu non cái gì chứ…”

Tống Hân Nghiên kiên nhẫn nghe, nhắm mắt lại, vẫn nghe.

Có câu nói nói như thế nào đấy nhỉ?!

Bình luận

Truyện đang đọc