DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1033

Cô ấy nắm tay Tống Hân Nghiên: “Hân Nghiên, nếu cậu tức giận thì cứ trút ra ngoài, khó chịu cũng có thể khóc, đừng như thế này…”

Cô ấy sợ.

“Cho dù là cậu muốn làm gì, tớ và anh Dương Minh đều sẽ ủng hộ cậu vô điều kiện.”

Tống Dương Minh gật đầu tán thành.

Tống Hân Nghiên cười gượng: “Yên tâm đi, tớ không sao, chỉ là thực sự bình tĩnh lại rồi mà thôi.”

Cô đã không còn hỗn loạn mất lý trí nữa.

Cô liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt sợi tóc kia của Tống Dương Minh: “Đi làm giám định trước đi.”

Tống Dương Minh đã trực tiếp đưa cô đến trung tâm giám định mà bạn anh ấy làm ở đó.

Làm giám định cấp tốc.

Ba giờ sau, kết quả đã có.

Khi ánh mắt của Tống Hân Nghiên nhìn thấy con dấu màu đỏ có bốn chữ lớn ‘xác nhận huyết thống’, đầu óc lập tức trở nên trống rỗng.

Bàn tay cầm tờ báo cáo thẩm định run lên bần bật, năm ngón tay cũng không khống chế được mà ngày càng nắm chặt lại.

Là con của cô.

Đó là những đứa con mà cô đã thất lạc bốn năm trời!

Cô đã từng mơ tưởng đến việc đoàn tụ với lũ trẻ không biết bao nhiêu lần, hoặc là kích động, hoặc là buồn, hoặc là đối mặt mà không nhận ra.

Nhưng cô chưa từng nghĩ rằng có một ngày lại gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này…

Nước mắt kìm nén suốt một ngày trời bỗng nhiên trào ra làm ướt cả vành mắt.

Khương Thu Mộc cũng kích động đến nỗi hai mắt đỏ lên.

Cô ấy bật dậy ôm chầm lấy Tống Hân Nghiên: “Trời ạ, tớ cũng không dám tin, bọn trẻ thực sự là con của cậu. Nghiên, chúc mừng, ý nguyện bấy lâu nay cuối cùng đã thành hiện thực, cậu tìm được bọn trẻ rồi.”

So với sự kích động của Khương Thu Mộc, Tống Dương Minh lại căm phẫn hơn là vui mừng.

Tống Thanh Hoa là cô của anh ấy, mà Hân Nghiên là người em gái mà anh ấy xem là quan trọng hơn cả mạng sống.

Mặc dù anh ấy và Tống Thanh Hoa nhận nhau không lâu, cảm tình cũng không sâu đậm nhưng vuốt mặt phải nể mũi.

Làm sao bà ta có thể làm như vậy chứ!

Sau khi phẫn nộ xong, anh ấy bèn hoàn toàn bình tĩnh lại.

Tống Dương Minh nhìn Tống Hân Nghiên và nói một cách lý trí: “Người cô này là người khôn ngoan và xảo quyệt, chưa từng làm việc gì không dứt khoát, có thể lăn lộn trên thương trường một cách thuận buồm xuôi gió, có thể thấy là thâm sâu khó lường. Người như vậy sẽ không bao giờ làm những việc không có ích lợi gì. Nhưng chuyện hôm nay bà ấy làm, lý do được đưa ra không đủ vững chắc, dùng những đứa trẻ đã giấu kín lâu như vậy để cầu xin cho nhà họ Dạ? Loại giao dịch thua lỗ này không phù hợp với tính cách của cô.”

Anh ấy đề nghị: “Ý anh là thay vì đoán già đoán non như vậy, không bằng trực tiếp tìm bà ấy hỏi cho rõ.”

Tống Hân Nghiên không nói gì.

Cô nhắm chặt mắt lại, sự kích động trong mắt và trong tim bèn lắng xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc