DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1099

Cố Vũ Tùng xoa cằm, vừa suy nghĩ vừa gật đầu: “Chả trách khi đó sắc mặt giọng điệu của Sở Thu Khánh như thể sớm đã biết rằng anh Hàn sẽ mất trí nhớ vậy. Nghĩ vậy xong đúng thật là rất kì lạ.”

Khi Chúc Minh Đức qua đây, đúng lúc nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người.

Anh ta gật đầu phụ họa: “Khi đó tôi cũng cảm thấy khó hiểu. Lần này gặp cô Sở, biểu hiện của cô ta luôn rất kì lạ, như thể biến thành người khác vậy.”

Cố Vũ Tùng tổng kết lại: “Cho nên, cô ta đã có âm mưu từ trước rồi! Nếu vậy thì những người cướp đồ kia…”

Trong lòng ba người đều lạnh lẽo.

Rất nhanh, Cố Vũ Tùng lại lắc đầu: “Sở Thu Khánh chật vật trốn ra khỏi nước, có lẽ cô ta sẽ không có bản lĩnh lớn như vậy ở đây đâu, hơn nữa động cơ của cô ta là gì? Có được anh Hàn thì cũng có thể hiểu, nhưng sao cô ta lại chắc chắn chuyện này sẽ xảy ra theo như dự tính của cô ta chứ? Chuyện anh Hàn bị thương xảy ra ngay trước mắt mọi người, cũng là chúng ta ở bên cạnh tự mình đưa anh ấy vào bệnh viện. Tôi là bác sĩ, tuy không phải là chuyên gia khoa não nhưng cũng xem hiểu được các báo cáo kiểm tra phương án chữa trị của anh Hàn, tuyệt đối không có vấn đề.”

Anh ta nhìn Tống Hân Nghiên, nói chắc chắn rằng: “Đúng thật là anh Hàn bị thương ở phần đầu, thần kinh bị ảnh hưởng nên mất trí nhớ, đây là hiện tượng rất bình thường. Bây giờ điều đáng ngờ nhất đó là nội dung anh Hàn mất trí nhớ rất kì lạ. Hình như anh ấy đã hoàn toàn hoán đổi giữa chị và Sở Thu Khánh…”

Cố Vũ Tùng từng tra về các trường hợp mất trí nhớ trước đây của các nước, nhưng chưa gặp tình huống nào giống như Tưởng Tử Hàn cả.

Nghĩ tới đây, anh ta đột nhiên kinh hãi: “Không được, tôi phải lập tức đi tìm mấy người David.”

David chính là một trong những người bạn chuyên gia của anh ta.

Nói là phải đợi có ảnh chụp CT gần nhất mới có kết quả rõ hơn, giờ chắc cũng xong rồi.

Nếu như bọn họ nghi ngờ Sở Thu Khánh giở trò, vậy thì tuyệt đối không thể để Sở Thu Khánh có cơ hội tiếp được.

“Chúc Minh Đức, cậu đưa chị dâu về khách sạn nghỉ ngơi trước đi.”

Trước khi rời đi, Cố Vũ Tùng vội vàng dặn dò.

“Vâng.”

Chúc Minh Đức đáp.

Tống Hân Nghiên lại lắc đầu: “Tôi không mệt, tôi…”

Cố Vũ Tùng ngắt lời cô: “Bây giờ chị chính là chỗ dựa lớn nhất của anh Hàn. Cơ thể chị mà suy sụp thì anh ấy phải làm sao đây? Hơn nữa bây giờ cho dù chị có ở lại đây cũng vô ích, thái độ của anh Hàn đối với chị…”

Anh ta không nói hết cả câu.

Nhưng cho dù lời chưa nói hết là gì, mọi người đều biết cả.

Cố Vũ Tùng bất lực thở dài: “Chăm sóc tốt cho bản thân, đợi tin tức của tôi.”

“Được.”

Tống Hân Nghiên gật đầu đồng ý.

Bây giờ cô vẫn có đủ lý trí, biết rằng sắp xếp của Cố Vũ Tùng đúng thật là cách tốt nhất.

Tuy rằng không muốn cứ thế rời đi, nhưng lúc này xuất hiện trước mặt Tưởng Tử Hàn lần nữa, chắn chắn chỉ càng thêm k1ch thích anh mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc