CHƯƠNG 621
Sở Thu Khánh tức giận đến mức thiếu chút nữa đã nổ tung.
Quần áo của cô ta đã mất rồi, để lại cái thứ rách nát đó để quay ai chứ.
Cô ta tức giận, lấy máy quay từ trong vòng tay của người đàn ông kia rồi ném thẳng xuống đất.
“Bây giờ cô hài lòng chưa?”
Tống Hân Nghiên bình tĩnh tìm thẻ nhớ ra từ trong đống đổ nát.
Gân xanh trên trán Sở Thu Khánh nảy thình thịch: “Mau tắt cái thiết lập gửi tin của cô đi!”
Tống Hân Nghiên vung hai tay lên, hời hợt nói: “Cô đập điện thoại di động của tôi rồi, tôi còn tắt thế nào nữa đây?”
Sắc mặt Sở Thu Khánh tàn độc thâm hiểm đến mức như muốn ăn thịt người: “Khốn kiếp! Cô đùa tôi sao?”
Tống Hân Nghiên thu thẻ nhớ lại: “Chính cô ngu xuẩn mà còn trách ai? Đưa điện thoại cho tôi.”
Sở Thu Khánh tức giận đến mức ngực phập phồng kịch liệt, không nhúc nhích.
“Cô chỉ còn lại nửa phút đồng hồ.”
Sở Thu Khánh nhặt điện thoại của mình lên nhanh như chớp, vội vàng mở ra đưa cho Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên nhận lấy điện thoại rồi bấm một số gọi đi, dặn dò người kia: “Tắt tự động gửi đi. Nếu năm phút sau anh không thấy tôi xuống lầu thì lập tức gom hết tất cả nội dung ghi âm từ đầu đến cuối, lần lượt gửi cho Tưởng Tử Hàn và cảnh sát.”
Nói rồi, cô ném điện thoại di động lại cho Sở Thu Khánh: “Tắt rồi.”
Sở Thu Khánh luống cuống tay chân giữ chặt điện thoại di động, năm ngón tay cầm điện thoại siết chặt.
Vốn dĩ cô ta còn chờ Tống Hân Nghiên tắt tự động gửi đi rồi sẽ xử lý cô ra trò.
Nhưng tâm cơ của con khốn này quá sâu, lại để người khác thao túng chức năng tự động gửi.
Lúc trước cô ta coi thường người phụ nữ này quá rồi!
Sở Thu Khánh nén lại sự không cam lòng, lạnh lùng nói: “Huề nhau, hôm nay chúng ta coi như chưa từng gặp mặt. Cô tiêu hủy những bản ghi âm đó, tôi cũng sẽ xóa ảnh cô và Tưởng Tử Hàn ôm nhau, sẽ không uy hiếp cô nữa.”
“Bên của cô thì đã huề rồi, nhưng bên tôi thì chưa xong đâu.”
Tống Hân Nghiên khoan thai ngồi xuống một chiếc ghế bành, vừa rót trà cho mình vừa chỉ về phía chiếc điện thoại bị ngũ mã phanh thây kia: “Điện thoại di động là do cô đập, quần áo cũng là người của cô xé, bồi thường đi.”
Sở Thu Khánh hít sâu vài hơi mới có thể nén lại lửa giận sắp trào ra.
Cô ta bấm một số, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lập tức đưa điện thoại di động mới cùng một bộ quần áo nữ đến đây!”
Nói rồi liền cúp máy: “Như vậy là được rồi chứ?”
Chợt nghĩ đến năm phút mà Tống Hân Nghiên vừa nói với người điều khiển tự động gửi, cô ta lại đưa điện thoại di động cho Tống Hân Nghiên nói: “Người của tôi dù có nhanh hơn đi nữa thì trong năm phút cũng không tới được, cô lùi thời gian lại đi.”