DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 515

Mấy lời ton hót nịnh nọt không biết xấu hổ của Tống Hân Nghiên văng vẳng bên tai –

Chồng em cao lớn tuấn tú, đẹp trai lắm tiền. Trái tim em lại nhỏ bé, chứa một mình anh còn chẳng đủ, nào còn chỗ cho người đàn ông khác! –

Chồng em cũng đẹp lắm. Đẹp trai lạnh lùng, kiêu ngạo đến bức người. Rồi thêm cả quần áo mà em chọn nữa, phong độ tuyệt trần! –

Chồng em tài hoa mười phân vẹn mười, năng lực không ai có thể sánh bằng.

Động tác của Tưởng Tử Hàn bỗng khựng lại, vô thức quay đầu nhìn sang hướng bên cạnh.

Trong phòng tắm trống không, có bé hư hỏng da mặt dày đến nỗi đạn cũng không thể xuyên thủng được.

Anh mỉm cười, lặng lẽ thở dài, đang chuẩn bị tiếp tục thì cằm chợt đau nhói.

Một vệt máu đỏ tươi rỉ ra từ bọt trắng…

Nước Úc, thành phố C.

Tống Hân Nghiên vừa mới ra khỏi phòng bệnh của Dạ Vũ Đình đã nhận được cuộc gọi của Tống Dương Minh.

“Anh?”

Giọng nói dứt khoát của Tống Dương Minh mang theo vẻ lo lắng: “Ở trường có gọi đến cho anh, nói rằng em nộp đơn xin tạm thời nghỉ học sao?”

“Vâng.”

Tống Hân Nghiên nhẹ nhàng đáp: “Bây giờ tâm trạng em không yên, học cũng không vào được.”

Cô không dám nói thật với Tống Dương Minh.

Với cái tính cách che chở của anh ấy, nếu cô mà nói xảy ra chuyện gì thì chắc chắn anh ấy sẽ bỏ hết việc trong tay mà chạy đến đây mất.

Quân nhân ấy mà!

Trở về nhà thôi cũng phải làm báo cáo.

Lúc trước đưa cô qua đã là một ngoại lệ, đúng lúc anh ấy nhận được một nhiệm vụ tạm thời nên đi cùng nhau luôn.

Nhưng sao có thể may mắn nhiều lần như vậy được.

Cô không muốn anh ấy vì cô mà phải chịu bất kì xử phạt nào cả.

Không biết Tống Dương Minh có tin hay không.

Anh ấy không hỏi nhiều nữa, chỉ nói: “Vậy em cứ nghỉ ngơi một thời gian cho khỏe đã.”

Cuộc gọi kết thúc.

Tống Dương Minh đứng trước cửa sổ, nhìn quảng trường dưới tầng Tống Thị, hít sâu một hơi, cất điện thoại đi rồi lại quay lại phòng họp.

Trước bàn họp, tất cả mọi người nhà họ Tống ngồi thành vòng, thấy anh ấy trở lại, ánh mắt đều đổ dồn lên người anh ấy.

Bác cả Tống Quốc Đại là người lớn tuổi nhất trong số người ở đây, miễn cưỡng có thể coi là người có quyền uy nhất.

Ông ta cau mày nhìn đứa cháu trai mà mình đã rất ít khi gặp từ năm nó lên mười: “Nghe nói cháu đã nộp đơn xin chuyển ngành lên đơn vị quân đội rồi?”

Bình luận

Truyện đang đọc