DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 773

“Mợ chủ, mau dậy đi, xảy ra chuyện rồi.”

Tống Hân Nghiên đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại, lật người nhảy xuống giường, mặc quần áo ngủ chạy ra mở cửa: “Xảy ra chuyện gì?”

Dạ Nhất lo lắng đến mức đầu toàn là mồ hôi.

Một người đàn ông hơn 1m8, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng: “Cậu chủ xảy ta chuyện rồi, đã khẩn cấp đưa đến bệnh viện rồi.”

Tống Hân Nghiên sững sờ: “Anh ấy sao rồi? Tối hôm qua lúc chúng tôi về anh ấy vẫn còn khỏe mà.”

Không kịp đổi quần áo, Tống Hân Nghiên tiện tay cầm một chiếc áo khoác dài, vừa mặc áo vừa chạy ra ngoài: “Dạ Nhất, mau, lái xe, chúng ta đi đến bệnh viện.”

….

Bệnh viện.

Phòng cấp cứu.

Dạ Khải Trạch và Dạ Vũ Thành vẻ mặt lạnh như băng đứng ở cửa phòng cấp cứu.

Một bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra, vẻ mặt nghiêm túc: “Kiểm tra sơ bộ, gân tay ở hai tay của cậu ba Dạ đã bị người khác cắt đứt một cách dã man, phần thân dưới cũng bị thương một cách nghiêm trọng, có lẽ sau này không thể sinh hoạt vợ chồng bình thường được, còn về con cái…”

Lửa giận bùng lên trong đôi mắt lạnh như dao của Dạ Khải Trạch.

Ngực người đàn ông trung niên đã hơn 50 tuổi phập phồng kịch liệt, hai tay nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi lên, nghiến răng nghiến lợi phát ra âm thanh răng rắc: “Nói tiếp!”

Giọng nói của bác sĩ ngày càng nhỏ, mồ hôi trên đầu từ từ rơi xuống, sau đó tập trung ở cằm, nhỏ tong tong xuống đất.

“…Vết thương của cậu ba Dạ là do dao tạo thành, từ vết thương có thể nhìn ra, lưỡi dao hung khí rất sắc bén, hơn nữa thân dao rất hẹp, có chút giống…dao phẫu thuật tạo thành. Mặt ngoài vết thương nhỏ, máu chảy ra cũng ít, cũng có nghĩa ngoài gân tay, thì không bị đứt một mạch máu nào, có thể nhìn ra người dùng dao rất nhanh và rất chuẩn, hơn nữa rất hiểu mỗi huyệt đạo và mạch máu trên cơ thể người….”

Trong lòng bác sĩ thầm suy đoán, người ra tay không phải là một pháp y thì cũng là một bác sĩ khoa ngoại vô cùng có thâm niên.

Nhưng câu này không phải là lời ông ta có thể nói, những chuyện này cũng không phải là chuyện mà bọn họ có thể tham gia vào.

Tống Hân Nghiên từ trong thang máy đi ra, đã nghe thấy những lời này của bác sĩ.

Cô sững sờ tại chỗ, một suy nghĩ đáng sợ không khống chế được mà lóe lên trong đầu cô.

Dạ Khải Trạch tức đến mức cả người run rẩy, trước mắt đột nhiên tối lại.

Dạ Vũ Thành lo lắng đỡ lấy ba, áp chế sự tức giận trong lòng lại, dặn dò bác sĩ: “Cho dù dùng cách nào, nhất định phải chữa khỏi cho em trai tôi! Tốn bao nhiêu tiền cũng được!”

“Vâng! Vâng!”

Bác sĩ vội vàng gật đầu đồng ý, lập tức quay người, lại đi vào phòng phẫu thuật.

Tống Hân Nghiên kéo dài một lúc dâu mới tìm lại được thần trí.

Cô đi lên, cổ họng cứng đờ gọi: “Chú Dạ, anh cả, Vũ Đình, anh ấy….”

Bình luận

Truyện đang đọc