DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU


Tống Hân Nghiên lạnh lùng cong môi cười: “Như vậy đã không chịu nổi rồi? Nhưng tôi thấy lúc anh lấy lòng tôi thì có vẻ rất hưng phấn lắm.


Tưởng Tử Hàn giơ tay lên muốn đánh Tống Hân Nghiên.

Trái tim Tống Hân Nghiên vọt lên đến cổ họng, cô vô thức nhắm mắt lại.

Nhưng cảm giác đau đớn trong tưởng tượng không ập đến.

Cơn gió vụt qua gò má cô, cuối cùng, đáp xuống thân xe sau lưng.

“Rầm.


Còi báo động trong xe vang lên.

Thân thể Tống Hân Nghiên vô thức run rẩy.

Tưởng Tử Hàn kiểm soát cô giữa người anh và thân xe.

Anh nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt đỏ ngầu khát máu, lạnh lùng và ngang tàn: “Tống Hân Nghiên, em sẽ phải trả một cái giá đắt cho lời nói lúc nãy của em, sẽ nhanh thôi.


Nhịp tim Tống Hân Nghiên đập nhanh, da đầu run lên từng hồi.

Cô nín thở, chờ đợi cơn thịnh nộ tiếp theo của Tưởng Tử Hàn.

Nhưng cơn thịnh nộ không ghé thăm.

Cửa xe tự động mở ra.

“Cút!”
Tưởng Tử Hàn quát khẽ.


Tống Hân Nghiên run người, cô lấy lại tinh thần rồi vội vàng đẩy mạnh anh ra, mở toang cửa xe chạy ra ngoài.

Nhìn Tống Hân Nghiên siêu siêu vẹo vẹo chạy ra khỏi hầm để xe, Tưởng Tử Hàn không hề cảm thấy hả giận chút nào.

Trong lòng anh chỉ có một tảng đá nghìn cân đang đè nén, nặng đến nỗi khiến anh không thở nổi.

Bàn tay run rẩy cầm lấy điếu thuốc đặt ở bên miệng, lạch cạch mấy tiếng, nhưng cuối cùng vẫn không đốt nó lên.

“Má nó!”
Tưởng Tử Hàn tức giận ném vỡ cái bật lửa.

Đôi mắt đỏ ngầu vì bị lửa giận hun đốt chú ý đến chiếc áo len rách nát của Tống Hân Nghiên, sự tức giận trong đôi mắt đã bị sát khí thay thế.

Anh lấy điện thoại ra gọi vào một số điện thoại: “Đã đến lúc ra tay rồi.


!
Chạy ra khỏi bãi đậu xe, rốt cuộc nước mắt mà Tống Hân Nghiên vẫn luôn kiềm chế đã như đê vỡ.

Tầm nhìn bị nước mắt làm nhòe, không thể tiếp tục lái xe, chỉ có thể dừng ở bên cạnh.

Cô yếu ớt gục đầu trên tay lái, đầu óc bị cơn giận và sự sợ hãi làm cho điên cuồng.

Tại sao cô và Tưởng Tử Hàn lại đi đến bước đường ngày hôm nay?
Thân thể cô cũng thật sự đê tiện, lúc Dạ Vũ Đình chạm vào cô cô sẽ sinh ra sự phản kháng và chán ghét, nhưng bị Tưởng Tử Hàn chạm một cái thì liền!
Tống Hân Nghiên vừa tức, vừa xấu hổ, lại vừa giận, bực bội đấm đấm vào tay lái.

Tại sao, tại sao, tại sao chứ.

Rõ ràng hận anh, tức anh, bực anh như thế, nhưng tại sao cô lại không có can đảm bấm ba số 113.

Không thể tàn nhẫn tuyệt tình để anh nhận trừng phạt, cũng không đành lòng để Minh Trúc biết mình có một người ba ưa bạo lực.

Hung hăng trút giận một trận, Tống Hân Nghiên từ từ tỉnh táo lại, sau đó lại càng thêm tuyệt vọng.


Cho dù cô có muốn kiện anh, muốn báo thù đả kích anh, vậy thì sao chứ.

Bàn về thực lực và tiền tài, bàn về mối quan hệ, bàn về sự tàn nhẫn, tất cả mọi thứ của cô đều không thể so sánh với Tưởng Tử Hàn, cô có thể lấy cái gì để đánh ngã anh đây?
Vừa nghĩ tới anh có thể sẽ ra tay với người bên cạnh cô, lòng cô không kiềm chế được mà phát lạnh.

Tống Hân Nghiên tuyệt vọng thở dài: “Tống Hân Nghiên ơi là Tống Hân Nghiên, nếu như lúc đó mày không trêu chọc anh ấy thì cũng sẽ không có những chuyện như ngày hôm nay! "
Nhưng mà, trên đời này không có thuốc hối hận.

Tất cả mọi thứ đều là do cô tự tìm.

Tống Hân Nghiên lau khô nước mắt, mờ mịt nhìn con đường tối tăm ở phía trước.

Bây giờ, cô nên làm gì đây?
Một người phụ nữ cứ 5 lần 7 lượt tiếp xúc với chồng cũ, cô còn mặt mũi nào để có thể tiếp tục sống với Dạ Vũ Đình?
Có lẽ là lúc trước cô không nên xúc động đồng ý ở bên cạnh Dạ Vũ Đình.

Một bước đi sai, từng bước sai theo!
Nghĩ đến đây, Tống Hân Nghiên nhắm mắt lại: “Cứ dừng lại như thế cũng tốt! ”
Dạ Như Tuyết bị cô liên lụy, đúng là cô nên cho nhà họ Dạ và Dạ Vũ Đình một loại giải thích thỏa đáng.

Sau khi nghỉ thông suốt mọi chuyện, Tống Hân Nghiên nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc.

Nhìn thấy ở bên cạnh có một cửa hàng, cô trực tiếp khởi động xe lái đến đó.

Cô mua một bộ quần áo mới, thuê một phòng trong trung tâm tắm rửa ở cửa hàng, ném quần áo Tưởng Tử Hàn mua cho cô đang mặc ở trên người vào trong thùng rác, sau đó mới ngâm mình trong nước, hung hăng lau đi dấu vết trên người do Tưởng Tử Hàn để lại.

Chùi được một lúc, cô bỗng nhiên sững sờ.

Lúc nãy! anh ấy không hề dùng biện pháp an toàn?
Tống Hân Nghiên luống cuống trong giây lát, cô nhanh chóng nhớ ra hiện tại mình đang trong kỳ an toàn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Vẫn may! "

Chỉnh lý mình xong xuôi, Tống Hân Nghiên mới đến công ty.

Công ty đã chuẩn bị gần xong rồi, chỉ cần chọn thời gian là đã có thể khai trương.

Cô đi đến bộ phận nghiên cứu nhìn thiết bị và cách bài trí trong phòng thí nghiệm, lúc này mới cảm thấy mình được sống lại một lần nữa.

“Hân Nghiên, bọn tớ an toàn hạ cánh.


Khương Thu Mộc nhắn tin qua zalo báo bình an.

Lập tức lại gửi thêm một tin nhắn khác: “Cậu đã xem tin tức chưa vậy, bởi vì chuyện của Dạ Như Tuyết mà giá cổ phiếu của nhà họ Dạ đang giảm mạnh, bây giờ! "
Tống Hân Nghiên vội vàng thoát khỏi zalo, tìm kiếm tin tức.

Quả nhiên, nhà họ Dạ bị Dạ Như Tuyết ảnh hưởng mà đang đứng trên đầu sóng ngọn gió.

Tống Hân Nghiên trầm mặc.

Cô nên nhanh chóng đưa ra quyết định.

Nếu như ngay từ đầu cô không cho Dạ Vũ Đình có hi vọng, Dạ Như Tuyết cũng sẽ không bởi vì bất mãn mà ăn cắp phương án của cô, vậy thì những chuyện phía sau sẽ không thể xảy ra!
Nó cho cùng, vẫn là cô làm liên lụy Dạ Vũ Đình.

Tống Hân Nghiên nắm chặt điện thoại, sai lầm đã gây ra, vậy thì cố gắng cứu vãn, làm giảm tổn thất đến mức thấp nhất.

Nghĩ là làm, cô nhanh chóng dọn đồ rồi về nhà.

!
Biệt thự Lộc Hồ.

Tống Hân Nghiên tìm thấy Dạ Vũ Đình trong thư phòng.

“Vũ Đình, tôi có chuyện muốn nói với anh.


“Hân Nghiên, em về rồi.


Tống Hân Nghiên còn chưa nói xong, Dạ Vũ Đình đã ngắt ngang lời cô: “Đúng lúc anh cũng có chuyện cần thương lượng với em.



Bộ dạng của anh ta trông có vẻ mệt mỏi: “Sở Thu Khánh vô tội đã được thả ra, kết quả điều tra cũng đã có rồi, cô ta không hề có bất cứ niềm nghi nào, người hiện tại không có cách nào thoát thân chính là Ninh Bội và Như Tuyết.

Ninh Bội vẫn luôn khăng khăng là Như Tuyết đã sai cô ta hạ độc.

Như Tuyết cũng thật sự quá ngu ngốc, chẳng những cung cấp thuốc mà mấy ngày nay còn gửi tiền lì xì cho Ninh Bội! "
Tống Hân Nghiên nhìn anh ta: “Tiếp theo đây, anh chuẩn bị làm gì?”
“Không biết.


Dạ Vũ Đình yếu ớt cười: “Ninh Bội cứ khăng khăng nói rằng số tiền đó là khoản phí Dạ Như Tuyết dùng để mua chuộc cô ta, anh đã hỏi Dạ Như Tuyết rồi, số tiền đó gửi cho Ninh Bội để xin lỗi vì chuyện phương án của em, nhưng số tiền không lớn cũng không nhỏ, không hề ghi chú cái gì, bây giờ bên nào cũng cho là mình đúng, tất cả chứng cứ bất lợi đều chỉ về phía Như Tuyết.


Dạ Vũ Đình bước lên, thả lỏng mình rồi kéo Tống Hân Nghiên vào trong ngực: “Tống Hân Nghiên, anh! "
Anh ta bỗng nhiên im bặt, ánh mắt rơi vào vành tai phiếm hồng của Tống Hân Nghiên, cánh mũi nhẹ nhàng vùi vào cổ cô.

Toàn thân Tống Hân Nghiên cứng đờ, cố gắng kiềm chế không đẩy anh ta ra.

Giọng nói cô nghẹn lại: “Vũ Đình, tôi xin lỗi, tất cả những thứ này đều là do tôi gây ra, nếu như trước kia tôi không trở về cùng anh, vậy thì tất cả mọi chuyện cũng sẽ không xảy ra, chúng ta ly! "
Hôn đi.

Còn chưa nói xong, một tiếng mắng chanh chua đã vang lên bên tai.

“Tiện nhân!”
Dạ Vũ Đình bỗng nhiên buông cô ra, đánh một bàn tay thật mạnh lên trên mặt Tống Hân Nghiên.

“Chát.


Tống Hân Nghiên bị đánh bất ngờ không kịp phòng vệ, cô ngã người qua bên cạnh té ngồi dưới đất.

Năm dấu tay đỏ tươi nhanh chóng xuất hiện trên mặt cô, mùi máu tươi tản ra trong miệng.

Choáng váng, hoa mắt, lỗ tai ong ong, trì trệ mấy giây, ánh mắt cô mới lấy lại tiêu cự.

Tống Hân Nghiên không dám tin mà nhìn Dạ Vũ Đình: “Vũ Đình, sao anh lại! "
Cô há miệng, vết máu dọc theo khóe miệng chảy ra từng giọt từng giọt.

Mặt mày Dạ Vũ Đình đỏ bừng, trên mặt đầy vẻ dữ tợn, anh ta nắm chặt cổ áo Tống Hân Nghiên, kéo cô từ dưới đất lên: “Có phải là lúc nãy cô vừa mới đi gặp Tưởng Tử Hàn không hả?”.


Bình luận

Truyện đang đọc